Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 177

Nhàn nhạt cười cười, lần này Phùng Dịch Phong cũng không tiếp thêm lời bởi vì anh đột nhiên phát hiện ta hình như anh không thể nào thích một con sâu gạo nữa! Dường như quan niệm của hai người bắt đầu có sự khác nhau.

Chuyện này giống như trước đây bất kỳ chuyện gì hai người đều có thể "Không mưu mà hợp", loại cảm giác khác nhau một trời một vực này rất tệ! So với người phụ nữ yếu đuối đang yên lặng trong lòng thì có vẻ như anh lại thiên về cái người có sức sống tràn đầy kia hơn, cô mà yên tĩnh lại thoáng như một đầm nước đọng âm u đầy tử khí khiến anh không thoải mái!

Chỉ cảm thấy mình bị điên hoặc là bị bệnh rồi, cứ tiếp tục như vậy nữa thì có lẽ tất cả sẽ không bình thường mất, Phùng Dịch Phong từ từ đẩy Dung Lâm Khiết ra:

"Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi! Có thời gian rảnh, tôi sẽ đến thăm em!"

Đứng dậy, Phùng Dịch Phong bước nhanh rời đi.

Về đến nhà, đầy trong đầu Phùng Dịch Phong đều là bóng dáng của Hiểu Nhi, không hiểu sao anh lại muốn về cái nhà kia, bực bội đến phát điên mãi đến nửa đêm, anh lại nổi khùng lên trong phòng hút thuốc:

"Rốt cuộc là cô đã cho tôi uống cái thuốc mê gì?"

Phụ nữ đưa tới cửa anh không muốn, phụ nữ nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn anh không muốn thế mà đầy trong đầu lại là cô gái nhỏ vừa kiêu ngạo vừa bốc đồng kia? Anh đúng là mất tự trọng mất đến mức không còn chút nào rồi!

Anh và những người phụ nữ khác ở cạnh nhau vậy mà một chút phản ứng cô cũng không có? Có phải trong lòng cô chỉ có tiền mới là quan trọng nhất hay không?

Nhận thức này đột nhiên tới giống như là một chậu nước lạnh dội xuống khiến cảm xúc cáu kỉnh của Phùng Dịch Phong cuối cùng cũng ổn định lại.

Đầu ngón tay đột nhiên đau nhói anh mới vội vàng ném đi đầu mẩu thuốc lá đã cháy phỏng tay, đáy mắt phủ lên một tầng lo lắng phức tạp không nói ra được.

Rốt cuộc buông xuống chìa khóa xe đang nắm chặt trong tay, anh quay người đi vào phòng tắm.

Ngủ rồi tỉnh tỉnh rồi ngủ, đêm nay Hiểu Nhi giống như nằm mơ ngủ cũng không được ngon giấc, trời mới vừa tờ mờ sáng cô đã ngồi dậy.

Vuốt vuốt đầu tóc rối bời, cô cũng không chịu được lại hít thật sâu một hơi, đấm đấm lồng ngực buồn buồn:

Còn tưởng rằng anh sẽ trở về!

Gõ gõ trán, Hiểu Nhi không chịu được tự lẩm bẩm: "Mình làm sao vậy? Chẳng lẽ mình thật sự hi vọng anh sẽ trở về sao?"

Có đôi khi thói quen là thứ thật sự rất đáng sợ.

Trước kia mỗi lần bị anh bắt gặp anh đều sẽ trở về, mặc dù trở về mười lần thì có tám lần là để dạy dỗ cô nhưng lần này xem ra người phụ nữ này thực sự rất không giống!

Trái tim lại một trận run rẩy đau buốt, Hiểu Nhi vô thức mím chặt cánh môi.

Một người đàn ông không thèm để ý mình còn không chung thủy với hôn nhân thì mình còn nhớ tới làm gì? Giang Hiểu Nhi ơi Giang Hiểu Nhi, mày nghèo mà chí mày cũng ngắn sao?

"Có lẽ Tiếu Nhu nói đúng… "

Ba năm qua cô đã quá mệt mỏi, cô đang cô đơn thì đột nhiên lại có thêm một mối quan hệ thân mật như vậy với một người đàn ông nên cô liền coi cảm kích ỷ lại thành tình yêu! Thời gian ngắn ngủi vậy mà cô lại quen thuộc anh?

Đắng chát giật giật khóe miệng, Hiểu Nhi duỗi lưng một cái tự động viên chính mình:

"Đau dài không bằng đau ngắn! Phùng Dịch Phong thì có cái gì tốt chứ? Vừa bá đạo lại vừa lắm chuyện! Thói quen xấu thì phải từ bỏ! Tôi mới không thèm đâu! Không thèm! Không thèm… "

Gào thét một trận, Hiểu Nhi bò dậy: "Đi đi, đi chạy bộ đi! Làm việc kiếm tiền! Quả nhiên tiền vẫn là thứ có thể dựa vào nhất sẽ không nói vứt bỏ cô liền vứt bỏ cô!"

Ba năm khó khăn nhất kia cô còn có thể vượt qua được thì bây giờ cô còn sợ cái gì? Từ bỏ một người thôi mà! Cô có thể làm được! Không có ai yêu mình thì cô sẽ tự yêu lấy mình!

Rửa mặt thay quần áo thể thao, Hiểu Nhi ra cửa từ sớm chạy một vòng năm cây số sau đó trở về lại vọt vào tắm, cô nấu một bữa sáng ngon lành, thay quần áo, lúc đứng trước gương còn cố ý tô son môi màu đỏ chót, rõ ràng do dự một chút nhưng cuối cùng Hiểu Nhi vẫn cầm lấy bộ khuyên tai hồ điệp không đối xứng kia lên đeo vào, sau đó vui vẻ đi làm.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, rốt cuộc Phùng Dịch Phong cũng không nóng nảy nữa mà cả người lại đột ngột chuyển thành âm trầm giống như là phủ lên mười tầng băng lạnh khiến ba thước quanh người vẫn còn tỏa ra hơi lạnh khiến cho người ta không nhìn được phải run rẩy.

Hôm nay, Mạc Ngôn cầm tài liệu đi vào chỉ thấy anh giống như một bức tượng băng, một tay chống cằm đang ngẩn người.

Đưa tài liệu lên, Mạc Ngôn hai mắt nhìn anh:

"Đây là báo cáo tiến độ và tài vụ giai đoạn một của hạng mục Công viên Thế Giới, hạng mục này đã bắt đầu bước vào giai đoạn hai, so với kế hoạch của chúng ta thì còn dư ra ba mươi tỷ... Việc thu mua Văn hóa Truyền Kỳ cũng thuận lợi đến mức kỳ lạ, có lẽ tháng này là có thể ký hợp đồng rồi."

"Ừm!"

Nhìn lướt qua sau đó thay vì anh nhìn xuống so sánh giữa kết quả và kế hoạch Phùng Dịch Phong lại cầm bút ký lên.

Nhìn chữ ký của anh rõ ràng có cảm giác là hữu khí vô lực, đối với hạng mục thu mua mình vẫn luôn chú ý thúc đẩy muốn nhanh chóng thành công thế mà ngay cả một chút phản ứng hưng phấn anh cũng không có, Mạc Ngôn cảm thấy kinh ngạc:

"Anh Phùng, anh không sao chứ?"

Sao nhìn lại vô hồn như vậy? Tốt xấu gì cái này cũng đã đầu tư vào hơn chín nghìn tỷ đấy!

"Không sao! Những chuyện này cậu tự xem rồi làm đi!"

Cầm lại tài liệu, đôi mắt Mạc Ngôn trợn to ra thêm mấy phần: Khác thường! Đây cũng quá khác thường rồi! Hoàn toàn không giống anh luôn có tinh thần phấn chấn thường ngày!

Vừa định nói gì đó nhưng thấy ánh mắt anh lại chuyển qua hướng khác, Mạc Ngôn đã hoàn toàn bất lực bật ra nguy rồi: Chuyện của phụ nữ vẫn chưa giải quyết xong rồi!

Mấy lần định mở miệng nhưng cuối cùng anh ta vẫn yên lặng lui ra ngoài.

Ánh mắt giống như thói quen rơi vào vị trí phía trước cửa sổ kia nhưng đầu óc Phùng Dịch Phong lại hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ.

Một tiếng chuông tích tắc từ điện thoại di động truyền đến, anh mới thu hồi ánh mắt lại.

Tin nhắn là Dung Lâm Khiết gửi tới, lo lắng anh "Có mệt hay không", buổi tối muốn hẹn anh cùng nhau tới tham gia một bữa tiệc thời trang.

Mấy lời hỏi han ân cần vặt vãnh, rõ ràng thái độ có vẻ hơi khiêm tốn nhưng lại không thiếu đi nồng đậm mến mộ và quan tâm.

Hàn huyên một hồi, rất nhanh Phùng Dịch Phong liền đồng ý.

Kết thúc cuộc nói chuyện, lúc kiểm tra điện thoại anh lại có chút khó chịu: Người phụ nữ đáng chết kia thật đúng là một chút quan tâm anh cũng không có! Nhiều ngày như vậy thế mà một cái tin nhắn cũng không có?

Làm cho người ta căm tức nhất chính là anh lại giống như trúng tà, làm cách nào cũng không thoát khỏi được sự quấy rầy của cô.

Càng nghĩ càng tức giận, bỗng nhiên nhớ tới cái gì anh liền vào xem vòng bạn bè của cô. Khẽ lướt xuống phía dưới, Phùng Dịch Phong suýt chút nữa đã lật bàn.

Thật sự là Hiểu Nhi vừa mới đăng hai trạng thái mới, là ảnh chụp hai ngày gần nhất của cô, một cái là ảnh tự sướng xinh đẹp cô tự chụp, hình như là trên đường phố, sau lưng là tấm ảnh quảng cáo của cô, khuôn mặt trắng nõn không chút tỳ vết nào, đôi mắt to xinh đẹp sáng rỡ đang nháy mắt, dáng vẻ xinh đẹp không gì sánh được, tóc xõa sang một bên còn mang theo bộ khuyên tai hồ điệp lóe sáng, môi đỏ hơi chu lên tạo cảm giác gợi cảm đến chói mắt:

[ MM câu chuyện Tường vi: Môi đỏ xinh đẹp là vũ khí lợi hại để mê hoặc đàn ông, dưỡng ẩm tốt, lâu trôi, giá của em nó là 399 miễn phí vận chuyển! ] đằng sau là một cái biểu lộ "Tự luyến" nhỏ!

Một cái ảnh khác là vừa mới đăng lên hôm qua, trong ảnh là một bàn tiệc đẹp đẽ ngon miệng: [ Cách chữa trị hiệu quả nhất, ăn xong lại hoạt động giảm béo! ] phía sau là một khuôn mặt tươi cười to lớn rồi lại tiếp một cái mặt khóc ngốc nghếch!

Nhìn vào đó dường như Phùng Dịch Phong cũng có thể tưởng tượng ra được lúc cô chụp tấm ảnh này tâm tình tốt như thế nào!

Đúng là người phụ nữ vô tâm!
Bình Luận (0)
Comment