Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 179

Muốn gặp thì không đến, không muốn gặp thì cứ gặp phải miết! Cô có vận khí ma quỷ gì vậy trời?

Tâm trạng dồn nén đang không có chỗ phát tiết, Hiểu Nhi lúc này cũng có chút mất kiểm soát:

“Anh tưởng anh chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì tôi sẽ lại ngu ngốc, sẽ mặt dày mà bám lấy sao? Bởi vì anh mà gia đình tôi tan rã rồi, tình yêu của tôi bị hủy rồi, cuộc đời, sự nghiệp của tôi toàn bộ đều thay đổi! Anh tưởng sau khi anh có Đào Trinh rồi, có con rồi, ‘tình yêu’ mà tôi từng tín ngưỡng duy nhất đều bị tan vỡ rồi, tôi vẫn sẽ còn hoang tưởng với anh sao?”

Thay đổi khẩu khí, bản thân Hiểu Nhi cũng cảm thấy thật buồn cười:

“Anh đánh giá mình quá cao rồi! Nếu như anh biết ba năm nay tôi sống như thế nào, anh sẽ biết tôi có bao nhiêu hối hận, hối hận vì đã quen biết anh! Trương Việt Khánh, cả đời này tôi cũng không thể nào tha thứ được cho anh, càng không thể nào chấp nhận anh! Tôi làm bất cứ chuyện gì, tiến bộ cũng được, sa ngã cũng được, đều không có bất kỳ liên quan nào đến anh hết! Mẹ nó sau này anh tránh xa tôi ra một chút đi!”

Nhớ đến quá khứ, Hiểu Nhi nhịn không được mà khóe mắt đỏ hoe, cô cắn chặt răng mình, nhấc chân lên, đang định rời khỏi thì cổ tay lại lần nữa bị túm lấy:

“Tiểu Hiểu, nếu như anh---” Nếu như anh cũng có nỗi khổ, em sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa chứ?

Lời của Trương Việt Khánh còn chưa nói xong thì Hiểu Nhi đã tức giận ‘bốp’ một cái bạt tay lên: “Anh nghe không hiểu tiếng người sao?”

Khuôn mặt nghiêng sang một bên, một sự cay rát, thời gian dường như là ngừng lại trong giờ phút này, lực đạo của bàn tay Trương Việt Khánh bất tri bất giác tăng thêm vài phần.

Tức giận, bốn mắt nhìn nhau, từng hồi tàn sát khốc liệt, Hiểu Nhi đỏ mặt tía tai, bàn tay nhỏ rũ xuống khẽ run rẩy, cũng có chút thở hổn hển.

Đúng vào lúc này, một thân ảnh tức giận hừng hực xông đến, hất tay, lại là một tiếng ‘bốp’: “Sao cô lại đánh người như thế? Cô có biết mấy năm nay, Việt Khánh vì cô mà mỗi ngày đều mất ngủ, có bao nhiêu đau khổ không?”

Trên mặt đột nhiên đau nhói, Hiểu Nhi dường như là còn ngửi thấy mùi máu tanh trong miệng của mình nữa, cuối cùng Trương Việt Khánh cũng buông tay ra, nhìn người phụ nữ hiên ngang lẫm liệt trước mặt, Hiểu Nhi phản đòn, cũng là một cái tát, lực đạo mạnh mẽ khiến cho Đào Trinh suýt chút nữa đã ngã sang một bên rồi:

“Cô là cái thá gì? Dựa vào đâu mà đánh tôi?”

“Trinh Trinh!” Đỡ lấy cô ta, Trương Việt Khánh rõ ràng là rất không vui, khẩu khí cũng khó tránh bừng bừng nổi lửa: “Cô làm gì vậy? Cô ấy mang thai rồi đó! Có chuyện thì cứ nhắm vào tôi!”

Lúc này, ủy khuất tội nghiệp, Đào Trinh sụt sịt mũi, ấm ức muốn khóc mà túm lấy tay áo của Trương Việt Khánh:

“Em không sao đâu, anh đừng tức giận!”

Đã chịu quá đủ sự làm bộ làm tịch, đeo bám không dứt này rồi, Hiểu Nhi chỉ cảm thấy mình giống như là giẫm phải phân chó, còn hất không đi nữa:

“Yo, cao thượng như vậy à, các người làm gì ở đây vậy? Mẹ nó bớt nói bậy nói bạ trước mặt tôi đi, muốn thể hiện gì ở trước mặt tôi vậy, tưởng có ai thèm sao? Nếu như hai người thật sự ân ái như vậy thì mau tìm một chỗ kết hôn ân ái đi, cút được bao xa thì cút! Ai cũng có trách nhiệm với ai như vậy, vậy còn đến bám lấy tôi làm gì? Muốn tôi tha thứ cho anh sao? Vậy đá cô ta đi! Nếu thật sự yêu không cần hồi báo như vậy, vậy thì mẹ nó anh còn cần hồi báo gì nữa? Tức giận cái cọng lông gì? Nhường người khác đi cho người ta, ai cũng là thánh nhân hết, còn tôi là tiểu nhân, được rồi chứ? Giả vờ giả vịt! Làm bitch rồi mà còn bày đặt thanh cao! Sau này còn dám đụng một đầu ngón tay vào tôi nữa thì đừng trách tôi đánh anh rớt hết cả răng đó!”

Quả nhiên là một lũ gián, không cắn người, thì cũng khiến người ta ghét!

Sảng khoái phát tiết một trận, nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của hai người, Hiểu Nhi hừ hai tiếng rồi vung vẫy túi xách, sải bước lớn rời đi.

Về đến nhà, tâm trạng của Hiểu Nhi cũng suy kém cực độ, gò má đau nhức, chườm đá xong, cô lại tìm chút thuốc mỡ, tùy tiện bôi lên một chút.

Leo lên giường, cuộn tròn trong chăn, cả người cũng cô đơn đến cực điểm: Gần đây cũng không biết đắc tội với thần thánh phương nào rồi, quả thực là xui xẻo đến tột cùng mà.

Lăn qua lăn lại vài lần, bình thường ngã đầu xuống là đã ngủ, nhưng gần đây lại bắt đầu mất ngủ rồi.

Nhắm chặt mắt lại, nhưng ý thức lại tỉnh táo đến chết đi được, cuối cùng Hiểu Nhi vén chăn ra, cô lại tìm ra hai viên thuốc ngủ.

Cũng không biết đã lăn lóc bao nhiêu lần, cô mới mơ mơ hồ hồ mà ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, lúc Hiểu Nhi mở mắt ra thì đã gần 8 giờ rồi, cả người cô suýt chút nữa là ngã khỏi giường:

“Chóng mặt quá, sắp trễ mất rồi, trễ rồi! Quả đúng là năm hạn mà!”

Vội vàng sửa soạn, Hiểu Nhi cầm lấy túi xách, xách đôi giày xông xuống lầu, vừa kéo cửa ra thì nhìn thấy Phùng Dịch Phong đứng ở ngoài cửa, lúc này, anh đang định nhấc tay lên.

Ánh mắt giao nhau, hai người rõ ràng là đều sững sờ.

Nhìn bộ dạng anh thì cũng biết, anh về lúc này chắc chắn là cố ý muốn tránh cô, chắc không phải về để lấy đồ, thì cũng là về để lấy đồ!

Sự nhận thức đột ngột này càng khiến Hiểu Nhi không vui hơn!

Mím môi dưới, liếc anh một cái, Hiểu Nhi trực tiếp chạy đi.

Cả nửa ngày, Phùng Dịch Phong đứng ở ngoài cửa, vừa không có đi vào, vừa không có quay người, cả người giống như là bị đóng băng vậy.

Như Hiểu Nhi đoán, anh đích thực là về để lấy văn kiện, thuận tiện định lấy chút quần áo, thăm nhà một chút, đích thực là không ngờ cô vẫn đang ở nhà.

Bởi vì lúc vào cửa, anh đã đặc biệt nhìn một cái---không có xe!

Nhưng vào giây phút ánh mắt giao nhau, Phùng Dịch Phong cảm thấy giống như là có thứ gì bị mất đi rồi, cả người đều không ổn.

Đợi đến khi Phùng Dịch Phong hồi thần lại, cửa nhà mở toang, không khí cũng bị nhiễm lạnh rồi.

Vào cửa, anh đi một vòng xung quanh một chút, rõ ràng là nhà của mình, quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn, vào giờ khắc này, cho dù là sờ tủ lạnh, hay là sờ cầu thang, ngồi xuống giường, anh đều cảm thấy rất dễ chịu.

Nhìn tấm chăn rõ ràng rất lộn xộn, Phùng Dịch Phong có thể tưởng tượng ra được bộ dạng vội vàng đi ra khỏi nhà của cô sáng nay.

Bất tri bất giác, khóe môi mát lạnh lại mím lại thành một đường: Đối diện nhau, vậy mà cũng không chào hỏi anh một cái? Còn là một người phụ nữ nữa không vậy? Không chút ôn nhu nào, không quan tâm chu đáo, không hiểu chuyện, còn không nghe lời nữa!

Bướng bỉnh chết đi được!

Đôi mắt sơ ý quay một vòng, một con gấu bông màu nâu đậm siêu lớn trên ghế sofa đập vào mắt, Phùng Dịch Phong nhịn không được mà nhàn nhạt nhếch khóe môi lên:

“Quả nhiên là chưa lớn!”

Ánh mắt nhàn nhạt nhìn xung quanh một vòng, trên bàn trang điểm, một lọ thuốc mỡ tiến vào trong tầm mắt, đột nhiên, anh nhớ ra vừa nãy, trên một bên mặt của cô hình như là có chút gì đó dị thường, hơn nữa một đứa ham tiền mê tiền như mạng sống như cô, anh không có ở nhà, vậy mà lại ra ngoài muộn như vậy, đích thực là có chút bất thường!

Không lẽ là tối qua lại đi kiếm tiền cho tiểu kim khố của cô, bị người ta ức hiếp rồi?

Chả trách, vừa nãy lại xị mặt xuống, còn dùng ánh mắt ai oán đó nhìn anh nữa!

...

Chắc không phải là có ai lớn gan, còn ra tay với cô nữa đó chứ!

Nghĩ đến điều này, cả người Phùng Dịch Phong đột nhiên ngồi không yên nữa.

Thay quần áo, cầm lấy chìa khóa xe, anh liền ra khỏi nhà.

Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Tế Trương Việt, nghe báo cáo của thủ hạ, đầu óc của Phùng Dịch Phong toàn là cảnh tượng sáng nay.

Đầu bút gõ gõ, anh đột nhiên lên tiếng nói: “Nếu như không phát tiền lương tháng này, các người cảm thấy sao?”

Thanh âm anh vừa dứt, mọi người đồng thanh kinh ngạc kêu lên: “Hả?”
Bình Luận (0)
Comment