Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 196

Vô cùng tức giận, lúc này, Phùng Dịch Phong trông thì có vẻ thản nhiên, không hề nghĩ ngợi gì, nhưng anh nhìn cô, hàng triệu giọng nói háo hức lại vang lên trong đầu:

[Từ chối, từ chối đi!]

Bốn mắt đối diện nhau, ánh mắt Hiểu Nhi lộ ra vẻ tức giận, hai tay nhỏ bé nắm chặt, cô không thể tin được: Thỏa thuận lý hôn vẫn chưa ký xong, mà anh đã nói điều này với cô?

Anh vừa nói, một ngày anh còn chưa ký thì cô vẫn sẽ là vợ của anh, vậy mà bây giờ anh lại để cô làm chuyện như vậy?

Người đàn ông đáng kinh tởm!

Trái tim đều tan vỡ thành cặn bã, nhưng nỗi đau và sự tức giận chỉ là chuyện trong chốc lát, chúng nhanh chóng được thay thế bằng những vết thương sâu và nỗi thất vọng chán chường:

Kết duyên vợ chồng thì sẽ nên duyên mãi mà! Đã từng ôm cô rất nồng nhiệt, nhưng bây giờ---

Anh thật máu lạnh làm sao!

Quả nhiên tin đồn là sự thật, anh là một tên biến thái khát máu và tàn nhẫn, trở mặt là sẽ trực tiếp không nhận người! May là cô chưa từng đối với anh quá dụng tâm!

Vốn dĩ, khi thỏa thuận ly hôn được ký kết, trong lòng Hiểu Nhi cảm thấy rất khó chịu, giờ thì cô chỉ lập tức muốn chạy trốn khỏi người đàn ông này!

Vậy mà lại bảo cô đi với khách hàng? Thực sự muốn tặng cô cho người ta sao?

Cô là người, không phải đồ vật!

Anh lại một lần nữa cho cô thấy đàn ông có thể nhẫn tâm và vô liêm sỉ như thế nào đối với phụ nữ.

Ánh sáng trong đáy mắt mờ dần, cô không lưu luyến chút nào nữa, giờ có tức giận cô cũng cảm thấy thật là lãng phí, cô liếc qua tấm séc trên bàn, giọng điệu lạnh lùng đến mức không còn chút cảm xúc thăng trầm nào, giơ tay nhận lấy:

“Tôi đáp ứng! Anh ký ngay đi, đưa tôi lá đơn ly hôn luôn.”

Trong tích tắc, mặt Phùng Dịch Phong trầm xuống, ôm lấy eo cô, siết chặt tay: Ly hôn! Ly hôn! Anh thực sự muốn bóp cổ cô đến chết!

Anh run lên vì tức giận, Phùng Dịch Phong đột nhiên thu tay mình lại, đẩy cô ra: “Chờ tin của tôi!”

Vung tay, anh sải bước về phía cửa.

Giây tiếp theo, tiếng cánh cửa đóng sầm vang lên: “Beng---”

Sàn nhà dưới chân cô run lên vài cái, Hiểu Nhi đột nhiên rùng mình: ba tỷ, haha, nhiều lắm!

Cô muốn đưa tay xé nó ra, nhưng cuối cùng, cô vẫn cho vào cặp, trên mặt là một nỗi buồn thầm lặng: Nhân phẩm của cô là gì chứ, bây giờ cô chỉ cần tiền thôi!

Đạp hết ga, biểu cảm của Phùng Dịch Phong cũng có thể cạo xuống một lớp sương lạnh: Cô thực sự đã đồng ý! Người phụ nữ ngu ngốc này!

Chỉ cần cô từ chối, tiền cũng là của cô! Cô thế mà lại đồng ý?

Cô có chút ranh giới cuối cùng nào không? Cô lại còn đồng ý đi gặp khách hàng? Cô không biết đó có nghĩa là gì sao?

Chết tiệt, có phải não bị chó cắn rồi không?

Cô thực sự có khả năng làm bất cứ điều gì vì tiền sao?

Hôm nay đầu óc anh hoàn toàn rối rắm, không có chuyện gì xảy ra theo đúng như kế hoạch ban đầu, xe dừng ở bãi biển, Phùng Dịch Phong lấy ra một hộp thuốc lá, chán nản chịu không nỗi.

Ký mà không chút lưu tình, còn có tâm trạng đi chào hàng kiếm tiền, thậm chí còn đồng ý với kiểu chuyện như thế này, cũng đủ để đánh lên trong lòng anh thêm mười cái gạch chéo, chẳng qua là anh không nỡ?

Phùng Dịch Phong không chút nghi ngờ, nếu vào lúc này anh cũng ký tên, người phụ nữ này nhất định sẽ quay đầu đi, rơi vào vòng tay của người khác, sẽ không còn thuộc về anh nữa!

Nhận thức đột ngột này khiến suy nghĩ của anh cuồn cuộn, anh vô thức ngắt điếu thuốc trên tay.

Rõ ràng trái tim Lâm Khiết hướng về anh, cô sẽ yêu anh bằng cả đời mình, từ nhỏ cô là người duy nhất xuất hiện bên anh khi anh lạnh lẽo và cô đơn, quan tâm anh, đồng hành và khiến anh hạnh phúc.

Cưới một người vợ ngoan hiền đức độ, cưới một người phụ nữ yêu mình hơn cả chính bản thân mình chẳng phải là phù hợp với lý tưởng và ước mơ của anh sao?

Tại sao, tại sao, anh đã cố gắng cân nhắc quyết định lâu như vậy mới đưa ra, nhưng vào một thời điểm quan trọng nhất, anh lại đánh mất lý trí và thay đổi quyết định của mình?

Đúng! Anh hối hận rồi!

Suốt một lúc, tâm trí của Phùng Dịch Phong bị tác động điên cuồng bởi một ý nghĩ mạnh mẽ: [Không muốn để cô đi, không muốn tặng cô cho người khác! Cô là của anh!]

Vốn tưởng rằng đầu óc không sáng suốt mới gây nên rối rắm, hôm nay Phùng Dịch Phong ở bên bờ biển hưởng gió lạnh, nửa đêm anh mới thanh tĩnh lại, nhưng ý niệm trong đầu vẫn là giống như vậy.

Khi quay xe đi về lần nữa, anh đã nhận thức được rõ ràng: Lý trí của anh không thể chống lại được trái tim anh!

Người anh muốn—— là Giang Hiểu Nhi!

Sự chắc chắn và khẳng định trước nay chưa từng có, ngay cả Lâm Khiết cũng không còn quan trọng nữa, anh có thể nói gì đây? Trong đầu hiện ra hình ảnh của cô vào buổi tối, ngây thơ đá giày, sau đó chạy lon ton trở lại mang vào, Phùng Dịch Phong không khỏi cười thầm:

“Haha~”

Đột nhiên, anh không khỏi giật mình: Hóa ra, hạnh phúc, đơn giản như vậy, dễ dàng như vậy!

Chỉ cần được nhìn thấy cô, bất kể làm gì, cũng đều cảm thấy rất hạnh phúc!

Nhưng trong giây tiếp theo, một từ khác lại xuất hiện trong đầu anh—— ly hôn!

Buồn bực một chút, lông mày của Phùng Dịch Phong lại nhướng lên: Một người phụ nữ không biết tốt xấu! Bao nhiêu là phụ nữ không thể chạm vào anh, cô vậy mà lại không thèm lưu tình với anh?

Thứ anh muốn thì không thể không có được! Hơn nữa, người còn đã là của anh!

Đột nhiên nhớ tới thời điểm hai người bên nhau lúc mới quen nhau, Phùng Dịch Phong phát hiện, anh từng chút một đều nhớ rất rõ ràng, không bao giờ quên!

Tâm tư anh quyết đoán, cả người cũng thả lỏng.

Suốt sáu năm, thay đổi chính là thay đổi, không muốn thừa nhận cũng không thể thay đổi được sự thật!

Chỉ là người phụ nữ nhỏ bé này thực sự quá vô pháp vô thiên, lá gan to không gì là không dám làm, khiêu vũ trong hộp đêm, bán bao cao su trên đường phố, chào mời khách hàng, giờ lại còn đi tiếp khách hàng——

Anh chỉ cảm thấy mình nên dạy cho cô một bài học, để cô nhớ rõ chút, Phùng Dịch Phong nhắm mắt lại, gõ vào cái trán đang bắt đầu mệt rã rời:

[Thực sự là khó chịu chết được, còn phải đi tìm khách hàng cho cô! Anh phải tìm một diễn viên chuyên nghiệp mới được! Đúng là toàn mang rắc rối cho anh, đồng ý làm cái khỉ gì chứ?]

Mặt khác, sau khi lấy được một số tiền lớn, gánh nặng của gia đình đồng loạt được trút bỏ. Với ba tỷ này, quá đủ cho ba cô trong một năm, năm nay với số tiền này, gia đình họ có thể xoay chuyển được; Vả lại có lẽ, một năm sau, ba cô sẽ tốt hơn, nhưng dù nên vui thì Hiểu Nhi cũng không thể cười nỗi.

Tối dọn đồ đến nửa đêm, mất ngủ đến gần sáng, muốn khóc nhưng không thể nào khóc được, vì sáng hôm sau cô còn có công việc phiên dịch hộ tống nên cô dậy từ rất sớm, bắt tay vào dọn dẹp.

Buổi tối cô không được nghỉ ngơi tốt, nên khuôn mặt cô nhợt nhạt và sưng lên, Hiểu Nhi đi tập thể dục suốt mười phút, ngâm một tách cà phê đen, sau đó đi tắm và chăm sóc bản thân, tô một chút son đỏ lộng lẫy, theo thói quen cô đi lấy bông tai và tháo khóa tai ra, đột nhiên tay cô chợt khựng lại.

Lần theo điểm sáng trong gương, mắt cô lại lui về tay mình, lòng cô nhất thời hoảng hốt: Bông tai bướm không đối xứng?

Cô rất thích đôi bông tai này, tuy có lần cô suýt vứt bỏ vì hiểu lầm!

Vì anh tặng, vì có những câu chuyện, vì mỗi lần nhìn thấy đôi bông tai, cô sẽ có chút hạnh phúc vì được chiều chuộng.

Trái tim cô đau nhói, đôi bông tai này cô chưa bao giờ tháo ra kể cả có chiến tranh lạnh hay cãi vã, lần này, sau một lúc vuốt ve, Hiểu Nhi lại đeo chúng lại.
Bình Luận (0)
Comment