Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 234

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, Dung Lâm Khiết nhìn tấm hình trong tay rồi bật cười: “Ha ha.”

Không ngờ cô ta lại không biết chừng mực! Đến mặt mũi mà cũng không biết đường giữ.

Cô ta không biết rằng Phùng Dịch Phong vốn là một người ích kỷ đến độ biến thái ư? Những gì lọt vào mắt anh thì anh sẽ không bao giờ cho phép người người khác đụng đến, chứ bằng không, anh sẽ không hề do dự phá hủy hoặc vứt bỏ nó đi!

Không ngờ cô ta lại tự bôi xấu mình?

Nhớ đến cảnh tượng cô ta hắt nước trong phòng làm việc, nụ cười trên gương mặt Dung Lâm Khiết càng trở nên điên cuồng hơn, đúng là một người phụ nữ ngu ngốc, không ngờ cô ta lại dám hắt nước vào người mình?

Chẳng phải lần nào cô ta cũng đạp lên giới hạn chịu đựng và sự kiêng kị của anh à?

Một người phụ nữ tùy tính như thế, cho dù có xinh đẹp hơn đi chăng nữa thì có thể ở bên anh được bao lâu? Phùng Dịch Phong không cần một bình hoa!

Đột nhiên Dung Lâm Khiết ý thức được rằng mình đã phạm sai lầm, cô ta không nên vắt hết công sức để đi tranh giành, nhất là lúc không có ưu thế!

Bây giờ Phùng Dịch Phong đang say đắm cô ta, ít nhiều gì cũng sẽ chiều chuộng cô ta, yêu thương cô ta, nhưng Phùng Dịch Phong là người thế nào cứ, anh ấy vốn là một kẻ cao cao tại thương, chỉ có mình là đáng tôn quý, anh ấy bán mạng xây dựng sự nghiệp như ngày hôm nay chẳng phải là để trở thành một con sói đầu đàn, một người có thể ngẩng đầu kiêu ngạo hay sao?

Đây từng là mục tiêu của anh, ngày nay, chắc chắn anh có thể tung hoành ngang dọc, ít nhất là ở trong thành phố này, chẳng có ai dám không nể mặt anh, huống hồ chi là một người phụ nữ!

Anh ngang ngược, ngoại trừ lúc làm việc ra thì anh không hề có lòng kiên nhẫn!

Huống hồ chi trước giờ anh luôn chán ghét loại phụ nữ như thế này? Cô ta tin chắc rằng chẳng bao lâu sau, người phụ nữ này sẽ mài mòn hết sự kiên nhẫn của anh, khi ấy, cô ta mới có cơ hội thật sự!

Cô ta đùa nghịch với chiếc điện thoại trong tay mình, Dung Lâm Khiết ngân nga một khúc ca, bây giờ chuyện cô ta cần làm là góp thêm một mồi lửa mà thôi.

Ở đằng kia, Hiểu Nhi đẩy Trương Việt Khánh ra, cô gần như tức giận muốn điên người, trước đây cô yêu người đàn ông này bao nhiêu thì bây giờ lại chán ghét bấy nhiêu, cô lái xe rẽ hai vòng, sau khi xác định chiếc xe quen thuộc ấy không theo đuôi mình thì mới lái về nhà trọ, nhưng nào ngờ, một chiếc xe đỏ lại bám đuôi cô suốt cả đoạn đường.

Hiểu Nhi mở cửa, Giang Thành Huy giật mình mở bừng mắt dậy.

“Anh, đánh thức anh à?”

“Không phải! Anh đã quen rồi, thường thì ngủ không sâu!” Thói quen này đã được anh nuôi dưỡng trong mấy năm nay, chỉ cần nghỉ ngơi trong giây lát thôi thì tinh thần của anh có thể khôi phục lại bình thường.

Sau khi cất quần áo và giày, cùng với những món đồ dùng hàng ngày đi, Giang Hiểu Nhi mới sờ trán anh thử.

“Em sợ vết thương bị nhiễm trùng nên có mua thuốc tiêu viêm cho anh này, may mà hạ sốt rồi, chuẩn bị trước đề phòng hờ vạn nhất! Em cũng có mua quần áo và thức ăn cho anh luôn, nếu đói thì tối nay anh cứ nấu mì mà ăn nhé!”

Sau khi nói dứt lời, cô lại lấy ba mươi tiệu ra: “Anh lấy bao nhiêu đây xài đỡ trước đi, lỡ mà có việc gì thì còn lo liệu được, chuyện sau này chúng ta từ từ thương lượng!”

Rồi sau đó, Giang Hiểu Nhi viết số điện thoại và địa chỉ nhà mình lại cho anh.

Sau khi viết xong, Hiểu Nhi chợt vỗ vào đầu mình: “Em quên mua sim cho anh rồi!”

Giang Thành Huy giơ tay xoa đầu cô: “Vẫn ngốc như xưa! Bây giờ trễ lắm rồi, em về đi! Đừng nhắc đến anh cho ai biết, kể cả người nhà, biết không? Anh sẽ liên lạc với em!”

Giang Thành Huy cất tờ giấy cô đưa vào trong túi quần, rồi tùy tiện rút vài tờ ra, trả lại phần lớn cho cô: “Anh là đàn ông con trai, không đói chết được đâu! Em giữ tiền lại mà dùng! Anh còn nợ em hai tỷ tư đấy!”

“Anh, anh đang nói gì thế?”

Cô bĩu môi tỏ vẻ không vui, Hiểu Nhi nhét tiền lại cho anh: “Anh, em chỉ xin anh một chuyện thôi.”

“Nói đi!”

“Phải sống cho thật tốt, đừng có phạm pháp nữa! Cũng đừng kiếm chuyện khắp nơi! Chúng ta đến Thanh thành là đã thấy xa xứ lắm rồi! Lỡ mà bên ngoài có việc gì thì phải làm sao đây? Bây giờ ba còn chưa tỉnh, em với mẹ đều là cánh phụ nữ, lỡ mà gặp chuyện gì thì sẽ sợ hãi lắm, cô độc lắm! Có anh ở đây thì em mới cảm thấy mình đã có chỗ dựa, không sợ bị người khác ức hiếp nữa! Cho dù không ở bên cạnh nhau thì em vẫn cảm thấy mình có sức mạnh, em hy vọng anh sẽ sống thật tốt!

Giang Hiểu Nhi kéo tay anh, rồi cố gắng nắm thật chặt, mấy năm nay chỉ có cô với mẹ, bây giờ đột nhiên lại có thêm một người thân nữa, khiến cho Hiểu Nhi thấy yên tâm vô cùng!

Cổ họng Giang Thành Huy đắng chát, anh ta gật đầu: “Được!”

Rồi sau đó lại dịu dàng vuốt tóc cô.

“Được rồi, bây giờ đã không còn sớm nữa, em mau về đi! Nơi này xa xôi hẻo lắm, cũng không an toàn! Buổi tối đừng đến đây, anh tự có cách sinh tồn, em không cần phải lo lắng? Mau về nhà đi! Đừng để mẹ lo!”

“Dạ, thế em về đây! Nếu anh thấy không khỏe thì nhớ gọi điện cho em!”

“Biết rồi! Sáng mai anh sẽ đi mau điện thoại, mau về đi!”

Sau khi bước ra khỏi căn nhà trọ, Giang Hiểu Nhi bắt đầu cảm thấy buồn bực, khi nãy vừa gây gổ với Phùng Dịch Phong, lại như thế này, cô cũng không muốn về, nhưng nửa đêm nửa hôm, cô còn có thể đi đâu cho được? Lẽ nào phải đi mướn phòng thật à?

Vừa nghĩ đến đây, Giang Hiểu Nhi đã cảm thấy lòng mình đau nhói.

Cô không thể đụng đến số tiền còn lại được, đấy là tiền để dành làm phẫu thuật cứu mạng ba của mình!

Để giữ nguyen tắc có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, cô đành lái xe về nhà mẹ đẻ.

Giang Hiểu Nhi mở cửa ra, mới nhận thấy không có ai ở trong nhà cả, nhớ đến việc gần đây mẹ thường qua đêm ở bệnh viện, cô cũng thở phào một hơi, đỡ phải nghĩ cách giải thích với bà ấy.

Suốt cả đêm ròng, có lẽ là vì mệt mỏi quá, cô tắm rửa rồi tùy tiện bôi thuốc lên miệng vết thường, mắng chửi người nào đó xối xả rồi mới trẻo lên giường. Sạc pin điện thoại, cô mơ mơ màng màng quên mất phải mở máy, một lát sau đã thiếp đi mất.

Giang Thành Huy vẫn luôn đi theo sau cô, anh ta ngẩn ngơ đứng dưới nhà một chốc sau khi xác định vị trí đèn sáng bèn bỏ đi. Anh cầm địa chỉ cô đưa, đến ngoài phòng bệnh trong bệnh viện, ngẩn ngơ nhìn ngắm ba mẹ mình từ đằng xa hồi lâu.

Sau khi kết thúc bữa tiệc xã giao, Phùng Dịch Phong liên tục gọi điện cho cô, lúc về nhà còn mua một bó hoa hồng đỏ để lấy lòng Hiểu Nhi, nhưng vừa vào đến nhà, anh cảm thấy hụt hẫng như thể bị hắt cả gáo nước lạnh vào người vậy, thứ đón tiếp anh là một căn nhà tối tăm và lạnh lẽo.

Thật sự chưa về à?

Trong giây phút ấy, Phùng Dịch Phong cảm thấy trái tim của mình đã rơi xuống đáy vực.

“Tùy tính! Còn không biết đường về nhà nữa?” Lập ra cả đống quy tắc chỉ để trưng thôi à? Đến cơ hội giải thích mà cũng không cho anh luôn sao?

Anh cầm điện thoại lên, gọi cho cô thêm một lần nữa: “Sao vẫn khóa máy kia chứ? Người phụ nữ này thật là!”

Phùng Dịch Phong cảm thấy đau đầu, phiền não vô cùng.

Hôm nay đúng là ngày hạn, lần đầu tiên Dung Lâm Khiết đến công ty tìm anh mà lại để cho cô ấy bắt gặp, cái số của anh cũng may thật! Sau này không thể phạm thêm một chút lỗi sai nào nữa!

Chỉ trễ một chút thôi mà không ngờ lại không liên lạc được với cô nữa? Càng lúc càng tùy tính!

Phùng Dịch Phong đi đến trước quầy rượu, rót cho mình ly nước lạnh: kềm chế ngọn lửa giận xuống!

Anh nhìn bó hoa hồng đỏ bên cạnh mình mà cảm thấy nhức mắt vô cùng: đã hắt nước vào người anh rồi mà còn khóa máy nữa? Cô được anh chiều đến hư rồi! Nhìn tính tình kia kìa, sau này có còn kềm chế cô lại được nữa không?

Từ trong tiềm thức, Phùng Dịch Phong cảm thấy có lẽ mình nên làm lơ cô đi, nhưng lại chợt nảy ra một ý nghĩ khác trong đầu: “Sao đột nhiên cô ấy lại lên công ty? Không nói tiếng nào, không buồn gõ cửa! Có chuyện gì à?”

Phùng Dịch Phong về đến phòng, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, anh không khỏi mặc lại chiếc áo khoác vừa mới cởi xuống, cầm chìa khóa xe lên, ngoại trừ về nhà mẹ thì chắc cô ấy cũng chẳng còn nơi nào khác để đi đâu nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment