Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 254

Mà giấy bọc như vậy cũng giống như ngôn ngữ do hai người ước định ra, vì vậy, mỗi lần, anh tặng hoa cho cô, gần như đều không có thiệp.

Anh có ý gì?

Cô không phải trả tất cả bông tai lại cho anh, đều nói rõ với anh sao?

Trúng gió sao? Đột nhiên tặng hoa cho cô làm gì? Không phải còn muốn theo đuổi cô đấy chứ?

Hiểu Nhi cảm thấy rất khó tin với cái suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu mình.

Lúc này, mấy đồng nghiệp nữ ở bên cạnh vẫn đang hứng thú ló đầu ra:

“Hiểu Nhi, là ai tặng thế? Chia sẻ với chúng tôi một chút đi, để cho chúng tôi cùng chung vui!”

“Có phải là anh chàng đẹp trai mấy ngày trước thường xuất hiện ở trước cửa công ty không? Tôi nhìn thấy hình như hai người đang nói chuyện! Người đàn ông kia vừa cao vừa đẹp trai, rất khí chất! Vừa nhìn là biết đây là một cậu ấm nhà giàu!”

“Hình như tôi cũng nhìn thấy!”

“Chị Hiểu, bạn trai của chị hả? Rốt cuộc là ai tặng thế? Cậu chủ nhà nào ở Thanh Thành?”

“Chị Hiểu….”

…..

Trong công ty đa phần là những cô gái trẻ, vẫn còn mơ mộng về tình yêu, bình thường mọi người cũng rất tùy ý, lúc này, thấy người đẹp xuất chúng Hiểu Nhi thường ngày đi về một mình, thái độ với đàn ông luôn là giả ngu hoặc tạt một gáo nước lạnh vào người ta, đột nhiên xuất hiện một xuất hiện một người theo đuổi cuồng nhiệt như vậy, mấy người bọn họ vô cùng tò mò.

Chợt hoàn hồn lại, Hiểu Nhi cũng chỉ có thể cười trừ hai tiếng, cười haha: “Không có thiệp! Tôi cũng không biết là ai? Có lẽ là một vị khách hàng nào đó gửi đến để cảm ơn tôi?”

“Em chắc chắn là muốn theo đuổi chị, cảm ơn, nhữ nãy cũng quá long trọng rồi! Chị Hiểu, chị mau nghĩ xem chị quen bao nhiêu cậu chủ nhà giàu? Ra tay mạnh như vậy chắc chắn không phải là người bình thường! Hoa của phường Bách Hoa, phí đặt hàng, phí dịch vụ không hề thấp, bỏ ra nhiều như vậy chắc chắn không thiếu tiền, cũng không phải là một tên ngốc, chưa nhìn thấy thỏ đã bắt đầu tung diều hâu! Chị Hiểu, chị mau nghĩ đi….”

“Có lý, mau nói đi! Mau nói đi!”

…..

Thấy không thể trốn được, Hiểu Nhi nghiêng đầu, nói một cách rất nghiêm túc: “Bốn người, bốn cậu chủ của Thanh thành tôi đều biết! Ớ, không đúng, năm người, nhà họ Phùng có hai người….”

Cô vừa nói xong, lập tức vang lên một loạt tiếng thở dài, Lã Tiểu Mai thở dài: “Tôi cũng biết, chẳng qua bọn họ không biết tôi mà thôi! Chị Hiểu, chị chả đáng yêu chút nào!”

Gật đầu như giã tỏi, Hiểu Nhi còn cố tình cường điệu nói: “Những điều tôi nói đều là thật!”

Trên miệng thì nói như vậy, trong lòng không ngừng oán thầm: Nhìn đi, tôi nói sự thật, mọi người lại không tin! Sau này đừng trách tôi!

Lần này, không có ai quan tâm đến cô, tất cả mọi người lần lượt rời đi.

Rủ mắt xuống, đổ thành Hiểu Nhi thở dài: Hóa ra có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn một cách đơn giản như vậy!

Trở lại chỗ ngồi, cô ném thẳng hoa xuống dưới bàn, mở máy tính, đột nhiên lẩm bẩm: “Tứ đại thiếu gia của Thanh thành?”

Phùng Dịch Phong?

Đột nhiên cô nhớ lại những đôi bông tai hồ điệp mà mình vứt đi, cúi xuống, cô lại cầm hoa lên:

Sẽ không trùng hợp đến như vậy chứ?

Củ khoai nóng này rốt cuộc phải xử lý như thế nào mới thỏa đáng đây? NND, rốt cuộc là ai tặng? Là chữ cái đầu!

Liếc nhìn, Hiểu Nhi vô cùng phiền muộn.

Đặt qua một bên, cô nghĩ vậy thì cứ đợi đi! Không phải thật sự giống như Lã Tiểu Mai nói cô gặp được một tên ngốc, nhàn rỗi không có chuyện gì làm tung diều hâu lung tung chứ!

Bên kia, bởi vì tiết mục xen giữa này, tâm trạng một ngày hôm nay của Phùng Dịch Phong cũng vô cùng tốt, trong cả cuộc họp, khóe miệng của anh vẫn hơi cong lên.

Đang nghịch điện thoại, Phùng Dịch Phong đột nhiên có chút khó chịu, tối qua quên không chụp ảnh gửi cho cô: Con cừu nhỏ này có lẽ sau này sẽ không dễ gặp!

Trong phòng làm việc, đang pha cà phê, nhớ đến cái dáng vẻ tức giận kia của Hiểu Nhi, anh vẫn không thể nhịn được cười, người phụ nữ này thật sự là một thằng hề, lúc nào cũng có thể khiến anh cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, tâm trạng của Phùng Dịch Phong cũng sáng rực như vàng.

Chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống có thể tốt đẹp như vậy, bây giờ mỗi ngày đều khiến anh cảm thấy “cuộc sống thật tốt”!

Pha cafe xong, vừa trở lại chỗ ngồi, bên ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa, cởi áo vest ra sau đó Phùng Dịch Phong mới lên tiếng:

“Mời vào….”

Sau đó, Mạc Ngông cầm tài liệu đi vào: “Anh Phong, tài liệu cần chữ ký của anh!”

Đưa tay ra nhận lấy, Phùng Dịch Phong nhướng mắt ra hiệu về phía máy pha cà phê, quay người, Mạc Ngôn tự mình đi lấy một cốc.

Lúc không có người ngoài, hai người tương đổi tùy ý, ngồi xuồng, Mạc Ngôn chú ý đến nét chữ của anh rất có lực, nhưng rõ ràng sức ở đầu bút lại rất nhẹ:

“Anh Phong, tâm trạng rất tốt nha!”

Nhớ đến dáng vẻ đầu tóc bù xù của Hiểu Nhi, Phùng Dịch Phong không nhịn được cười: “Haha, được một con….chó bắc kinh của con cừu nhỏ làm cho vui vẻ!”

“Hả?” Mạc Ngôn gãi gãi đầu, mơ hồ rất lâu: Đây là ngôn ngữ của con người sao? Sao anh ta nghe mà không hiểu gì cả? Rốt cuộc là cừu hay là chó?’

“Anh Phong….không phải anh rất ghét chó sao?”

Theo kinh nghiệm của anh ta, anh vẫn luôn không có nhiều thiện cảm với mấy con vật nuôi này! Sao anh có thể bị con chó trọc vui vẻ đến như vậy chứ? Quan trọng là, con chó kia bây giờ không có ở bên cạnh!

“Con chó này không phải là con chó kia, cậu không hiểu đâu, cũng không cần thiết phải hiểu! Càng không thể thảo luận!”

Cái này chỉ có một mình anh thôi!

Ai dám nói người phụ nữ của anh là con chó nhỏ, anh nhất định sẽ cách chức anh ta!

Nhấp một ngụm cà phê, Phùng Dịch Phong cũng không ngờ, hóa ra muốn vui vẻ lại đơn giản đến như vậy! Tiểu Hiểu của anh chính là chú hề nhỏ, chỉ cần nghĩ đến cô sẽ khiến anh cảm thấy ấm áp! Giống như trái tim của anh đang đập chính là rất vui vẻ.

Càng ngày càng không theo kịp suy nghĩ của anh, Mạc Ngôn tự mình dùng cà phê để chặn miệng mình lại, đầu óc vẫn còn choáng váng.

“Đúng rồi, chuyện ở khách sạn tối qua có kết quả chưa?”

Đặt cốc cà phê xuống, Mạc Ngôn mới nói:

“Anh không nói suýt nữa thì em cũng quên mất! Em đã điều tra. Cô Dung và bà Gia quả thật có đi đến cùng một khách sạn dùng bữa, hơn nữa còn đặt phòng trước, một phòng là 306, một phòng là 312!”

“Chỉ là trùng hợp?” Hai người chỉ tình cờ đi đến một khách sạn để ăn cơm?

Giơ tay lên, Mạc Ngôn lắc đầu:

“Còn có cái còn trùng hợp hơn, hai người đều đặt phòng bao, nhưng lại đều bị thả chim bồ câu! Đều ngồi một mình cả đêm! Hơn nữa, còn rất trùng hợp đều ở tầng ba? Phòng của hai người mặc dù cách nhau, nhưng em phát hiện, hai người gần như đều là khoảng 8h đi vào khách sạn, ngồi khoảng 10 phút, sau đó, gần như đồng thời đi đến nhà vệ sinh, ở lại trong đó những hơn 20 phút, sau khi đi ra, hai người đều không ở lại lâu, thậm chí là một trước một sau rời khỏi khách sạn! Em nghi ngờ đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau! Khoảng 8h30, đúng lúc vào giờ cao điểm đi ăn tối, trong nhà vệ sinh thực sự không có nhiều người!”

Hơn nữa, nơi như vậy, ai có thể nhàn rỗi đến mức không có chuyện gì làm ở trong đó những hơn 20 phút? Không phải là đầu có vấn đề chứ!

“Đúng rồi, em còn phát hiện ra một chuyện, hai người lấy tờ rơi của cùng một thẩm mỹ viện, mà thẩm mỹ viện khá ca cấp, vị trí đều nằm ở phía Đông của khách sạn, nghe nói, nhân dịp lễ kỷ niệm, phát tờ rơi và quà tặng cho hội viên! Nói cách khác, rất có khả năng hai người cùng từ một hướng đi đến, vì vậy trong tay đều cầm, theo thời gian vào khách sạn, không phải là đồng thời, cũng là trước sau, nhưng chỗ để xe của hai người họ lại cách rất xa, rõ ràng là không muốn xếp cùng nhau!”

Đột nhiên dừng lại, Mạc Ngôn có ý gì đó, đồng thời cũng xem như nhắc nhở anh, cho anh một chút thời gian để tiêu hóa.
Bình Luận (0)
Comment