Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 28

Nắm chặt túi xách, Hiểu Nhi chỉ thấy đầu mình ong ong, cho đến lúc một bàn tay lạnh lẽo đặt lên tay cô

“Hiểu Nhi?”

Như phản xạ có điều kiện, Hiểu Nhi giật mình lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người:

“Xin lỗi, tôi không hào phóng đến thế! Cô có hạnh phúc hay không, chẳng liên quan gì đến tôi! Nhưng có một điều, cô có thể hoàn toàn yên tâm, người đàn ông của cô, bây giờ chẳng xứng xách dép cho tôi!”

Nói xong, Hiểu Nhi quay người bước đi thật nhanh, cổ họng không hiểu sao vẫn thấy đắng chát.

Ánh chiều tà cũng như tình yêu đã dần phai nhạt ấy, dần dần không còn nữa.

Bởi cuộc gặp mặt này, Hiểu Nhi quên cả đi siêu thị, vào đến cửa nhà cũng thất thần, đến chiếc Rolls-Royce lướt qua mình cũng không biết.

Cho đến khi thấy đèn phòng khách sáng, cô mới hoàn hồn, thò đầu vào nhìn, phát hiện một bóng người cao lớn đang đứng cạnh quầy bar, lúc này Phùng Dịch Phong đã đổi một bộ đồ mặc ở nhà, đang rót rượu vang.

“Ông xã, hôm nay về sớm thế?”

Cô bước lên, dựa vào anh, dựa vào lồng ngực anh khịt khịt mũi, cô lẩm bẩm với chất giọng khàn khàn dịu dàng: “Anh ăn cơm chưa?”

Hơi thở quen thuộc của người đàn ông và cái ôm ấm áp khiến trái tim cô như bình tĩnh lại.

Phùng Dịch Phong chầm chậm quay người lại, liếc cô một cái: “Càng ngày càng bẩn!”

Quần áo cũng không thay, đã ôm anh rồi!

Ánh mắt anh rõ ràng là ghét bỏ, nhưng vẫn không đẩy cô ra, giọng điệu cũng không quá ác liệt. Hiểu Nhi đã khống chế được tâm trạng mình, cô cười hì hì, bước lên trước mặt anh, còn cọ cọ vào lòng anh:

“Nhớ anh mà!”

Thấy tay cô cầm túi đồ, Phùng Dịch Phong giãn chân mày: “Gì đấy?”

“Ơ...”

Không đợi cô trả lời, Phùng Dịch Phong đã nhanh chóng lấy ra, dưới ánh đèn, chất vải xuyên thấu cùng ánh đỏ lấp lánh hiện ra, Hiểu Nhi ngại ngùng đỏ mặt, đưa tay cướp về:

“Trả em!”

Tuy quan hệ của hai người đã khá thân thiết, nhưng dù gì cũng là đồ vật tế nhị, lấy ra ngoài hẳn như vậy khiến cô rất ngại, chốc lát, có một cảm giác bị bóc trần ngay trước mặt anh.

“Mặc cho anh xem!”

“Hả?” Đón lấy ánh mắt nóng bỏng của anh, mặt Hiểu Nhi càng đỏ hơn, ánh mắt vô thức lướt qua biểu tượng đôi bướm thêu kia, lòng cô giật nảy một cái.

Cô chọn kiểu dáng này, thực ra là cũng không định mặc, mà là vì nhãn hiệu của nó, cộng với giá tiền vừa túi, bây giờ xem ra bộ váy này không phải là gợi cảm bình thường đâu, mà đến màu sắc của nó cũng như có ngụ ý vậy.

Cô bỗng nhiên thấy hối hận, sợ Phùng Dịch Phong biết cô mua nó vì có lí do, càng sợ anh nghĩ lung tung.

“À...để tối đi! Em đi nấu cơm đã.” Hiểu Nhi vô thức nói, nghĩ rằng tới lúc đó chọn bộ khác màu đỏ là được!

Nhưng Phùng Dịch Phong lại chẳng phối hợp, tránh đi cánh tay cướp đồ của cô, tay ôm ấy eo cô: “Anh muốn xem bây giờ!”

Hơn nữa lại không hề cho cô cơ hội từ chối, đứng dậy ôm cô lên lầu.

Quá rõ hàm ý trong ánh mắt anh, hơn nữa hình như anh cưỡng ép quen rồi, chuyện một khi đã quyết, hoàn toàn không cho người khác từ chối.

Vài lần như vậy, Hiểu Nhi cuối cùng cũng hiểu ra chân lí này.

Trong phòng tắm, cô tắm qua người, chỉ đành làm theo yêu cầu của anh, mặc bộ màu đỏ đó.

Bộ đồ ren rất ngắn, có thêm dây, chất trơn, vô cùng gợi cảm, cả phần lưng chỉ có đúng một chiếc dây buộc để giữ lại, phía trước che chỗ cần che, màu sắc diễm lệ, hiện ra rõ rệt trước mắt, một bên ngực cô là một đôi bướm thêu vô cùng bắt mắt...
Bình Luận (0)
Comment