Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 307

Còn chưa cửa thang máy, Giang Hiểu Nhi đã bị hai nhân vật đẹp trai tự tin chặn lại, đứng trước mặt, một người đàn ông nồng nặc mùi nước hoa, miễn cưỡng coi là hotboy của bộ phận quốc tế thứ hai sát vách, anh ta tên là Cố Như, không chỉ cái tên hơi nữ tính mà còn trông hơi trắng trẻo nữa, từ lần gặp đầu tiên, hầu như ngày nào anh ta cũng cản cô lại:

“Hiểu Nhi, hôm nay có rảnh không? Có một nhà hàng Nhật Bản mới ở trên phố, là nhà hàng chính thống, sashimi là vận chuyển từ Nhật Bản ngay trong ngày đấy! Tối nay cùng đi thử đi!”

Hiểu Nhi định nói, cô không ăn đồ sống, nhưng chưa kịp lên tiếng thì một giọng nam lại truyền đến:

“Toàn ký sinh trùng, ăn vào không sợ bị nhiễm bệnh hả! Cô Giang, tôi biết một nhà hàng Pháp, món gan ngỗng áp chảo là tuyệt nhất, đầu bếp đều là người Pháp, đẳng cấp 5 sao, còn có người đánh piano, tối nay đến thưởng thức không?”

Lần này người nói là từ phòng kinh doanh, sáng hôm trước mỗi người đều tặng quà cho cô rồi chạm mặt nhau, hôm nay cũng vậy.

“Ra vẻ cái gì chứ? Làm như chưa ai từng đến đó lần nào ấy! Vừa đắt lại không ngon! Không khí cũng không ổn, đàn piano ngày nào cùng chơi “For Alice”, nghe xong muốn ói thì còn ăn cái gì! Vẫn là đồ ăn Nhật tốt hơn, hương vị nguyên bản, tươi mát và lành mạnh!”

“Không biết thưởng thức thì nói ít thôi! Phải là ẩm thực Pháp đích thực, rượu vang đỏ và gan ngỗng, cộng thêm âm nhạc nổi tiếng thế giới, nhất định phải có! Muốn đi ăn phải đi nhà hàng Pháp!”



Hiểu Nhi còn chưa nói chuyện, hai người kia đã tranh luận đến đỏ cả mang tai! Mấy lần định nói mà không được, Hiểu Nhi không nhịn được liếc mắt:

“OK! OK! Món Pháp tốt, món Nhật cũng tốt! Vậy nên, anh đi ăn món Pháp, còn anh đi ăn món Nhật, ok?”

“Giang Hiểu Nhi”

“Cô Giang?”

Hai người đồng thanh nói, rồi cùng im lặng, nhưng ánh mắt đối nghịch vẫn rất rõ ràng.

Hiểu Nhi đưa tay lên, mỉm cười từ chối nhã nhặn: “Thật có lỗi, gần đây tôi không ăn được đồ sống, gan ngỗng cũng bị dị ứng! Cảm ơn ý tốt của hai anh!”

Thang máy lúc này mở cửa vừa đúng lúc, Hiểu Nhi mau chóng đi thẳng vào thang máy.

Cửa thang máy khép hẳn lại, cô mới thở hắt ra: “Vào Trương Việt mới biết, tỉ lệ thịt sói ở các công ty lớn chênh lệch như thế nào! Bọn họ mấy đời chưa từng thấy phụ nữ sao?”



Bên kia, trong văn phòng Tổng giám đốc, Phùng Dịch Phong để điện thoại xuống rồi ngẩn người hồi lâu.

Kể từ khi bỏ rơi người bên cạnh, chuyện này đã trở thành chuyện thường ngày, trước kia còn thường xuyên dính lấy anh nói nhớ anh, bây giờ đến sắc mặt tốt cũng không cho anh nữa!

Đã lâu như vậy, anh vẫn còn yêu! Xem ra anh phải nghĩ cách lấy lòng vợ mới được!

Phùng Dịch Phong lắc đầu cười, nhớ tới điều gì đó, lại bấm một dãy số gọi đi: “Gọi Mạc Ngôn đến gặp tôi!”

Chỉ một lát sau, tiếng gõ cửa truyền đến.

“Vào đi!”

“Anh Phong, anh tìm tôi?”

Phùng Dịch Phong đưa mắt ra hiệu, Mạc Ngôn quay người đóng cửa lại.

“Chỗ Trương Việt Khánh gần đây có tiến triển gì không? Quảng cáo trên xe buýt đã bị thu hồi chưa? Nhất Đình nói thế nào?”

“Quảng cáo ba tháng của chiếc xe buýt là để đề phòng động thái này. Khi Trương Việt Khánh ký hợp đồng, anh ta đã trả thêm một triệu tiền đặt cọc, phí bồi thường thiệt hại cũng tăng lên gấp mười lần. Vì vậy, đề nghị của cậu hai không có ảnh hưởng gì, tốt hơn hết vẫn nên án binh bất động. Nếu không sẽ có hậu quả. Nếu bây giờ vi phạm hợp đồng, không phải là cho không anh ta số tiền đó một cách vô ích sao? Nói cách khác, chúng ta xóa quảng cáo trên biển báo trạm xe buýt, cũng như TV xe buýt, trung tâm mua sắm, v.v… Dù tệ đến đâu, có sẽ những quảng cáo nhỏ trên đường phố, chúng ta cũng không ngăn hết được.”

Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, luôn có người không sợ chết, chỉ sợ bỏ sót cá lọt lưới thôi.

Gõ nhẹ đầu ngón tay, trong lòng Phùng Dịch Phong cũng biết, vừa nghĩ tới liền khó chịu: Nếu thật sự quan tâm, thì thật sự sẽ thua!

Anh ta muốn tỏ tình, cứ để anh ta đi! Dù sao thì, ban ngày cô ở dưới mắt anh, ban đêm dưới người anh, anh không tin, anh ta còn có thể làm nên trò trống gì!

“Còn công ty Trương thị thì sao?”

“Trương Việt Khánh vẫn tương đối ổn định và vững vàng. Vài năm qua khoa học kĩ thuật của Trương thị đã phát triển rất tốt. Các thiết bị điện, phụ tùng và doanh số bán hàng của họ đều tốt. Tôi tra được họ đang thảo luận về các dự án hợp tác chung với một công ty nước ngoài lớn. Dựa vào số liệu, chủ yếu dành cho xưởng đúc chuyên nghiệp của các nhà máy thiết bị nước ngoài. Ngoài ra, có thể sẽ sử dụng một số lượng lớn bảng mạch do Trương thị! Một khi hợp tác thành công, mô hình này có thể tiếp tục sử dụng, lợi ích theo sau đó là rất đáng kể.”

“Hơn nữa, bảng điều khiển chính mà họ sắp ra mắt có giao diện độc lập, giao thức bên ngoài được bảo lưu. Sau khi quảng cáo thành công, nhiều công ty cùng loại hình hoặc có liên quan có thể trực tiếp cải tiến và sử dụng, kết nối với máy tính, chỉ cần viết một bản hỗ trợ các chương trình phần mềm là có thể sử dụng trong các sản phẩm của riêng họ. Tương đương với các bo mạch chủ ban đầu mà công ty chúng ta hiện đang sử dụng cho tất cả các sản phẩm, nhưng các bo mạch chủ của chúng ta chỉ sử dụng trong các sản phẩm của chính chúng ta, không được bán ra bên ngoài, mà dường như anh ta muốn phổ biến và quảng bá! Bo mạch chủ sản xuất ra có thể chỉ có giá 3 triệu, nhưng giá bán ít nhất cũng phải khoảng 15 triệu, lợi nhuận khổng lồ!”

Ngón tay gõ gõ, Phùng Dịch Phong hơi cau mày:

“Nếu bo mạch chủ của anh ta thực hiện thành công, thì nhiều công ty nhỏ không có bộ phận R&D sẽ phong thanh quật khởi. Có rất nhiều khả năng sau này nhiều người sẽ trông cậy và dựa vào anh ta! Con kiến tuy nhỏ nhưng có thể nhấc được rất nhiều gỗ!”

Tuyệt đối không thể để cho anh ta làm điều đó!

Ý tưởng này không sai, nhưng cũng có một nhược điểm, nó sẽ đánh bại thành phẩm của công ty anh. Một khi trăm hoa đua nở, dù xưởng nhỏ thu mua bo mạch chính của anh với giá cao thì cũng sẽ hạ về giá gốc do vấn đề nhân công, cây trồng và các chi phí khác.

Trên đời này, có rất nhiều người tham lam lại nhỏ nhen! Rất nhiều công ty lớn bị phá sản bởi hàng nhái kém chất lượng, rõ ràng là anh ta đang dung túng cho những phảng phẩm kém chất lượng.

Các công ty thực sự hùng mạnh phải có bộ phận phát triển và công nghệ cốt lõi của riêng họ, họ chắc chắn sẽ không mua hàng của anh, theo cách này, bo mạch chủ của anh, ngoại trừ quan hệ hợp tác, thì phải hướng đến đối tượng tiêu thụ cao hơn.

Phùng Dịch Phong đánh giá sơ bộ: “Mô hình này là một con dao hai lưỡi, có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng không cẩn thận sẽ là tự chui đầu vào rọ!”

Hai con ngươi nguy hiểm nheo lại, Phùng Dịch Phong nói:

"Gió Thanh Thành thổi về phía họ nào cũng được, nhưng không thể là họ Trương! Vì đây là bảng mạch, có các linh kiện điện, đi tìm người gửi cho anh ta một lô đặc biệt! Sau đó chọn một xưởng nhỏ cùng ngành. Khi đến thời điểm, hãy làm ầm ĩ lên! Làm thế nào để bóp chết hoàn toàn một thương hiệu từ trong trứng nước, không cần tôi dạy cho cô chứ!"

Mạc Ngôn gật đầu nói: "Một kế rút củi dưới đáy nồi! Ba người thành hổ!"

Chỉ cần chất lượng không tốt thì danh tiếng lúc đầu sẽ bị bôi đen, sau này dù chất lượng đến đâu thì muối trụ cũng khó mà trụ nổi!

Anh không ra uy, thật sự coi anh như cơm khô, khóe môi cong lên, Phùng Dịch Phong cười gật đầu:

"Mà này, cậu làm chuyện này cho tôi!”
Bình Luận (0)
Comment