Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 36

Mà Hiểu Nhi nhớ mang máng, hình như rất nhiều vật dụng hàng ngày trong nhà bà nội là nhãn hàng bình dân.

Cô gọi điện cho bà nội, trao đổi qua một chút, Hiểu Nhi nũng nịu một hồi, cuối cùng bà nội Phùng cũng gật đầu, xem như là đáp lễ vì cô đã mang về những cây rau tề kia.

Cúp điện thoại, Hiểu Nhi nói luôn:

"Bà nội nói chỉ cần một hộp là được, đúng lúc lát nữa con phải đi ra ngoài, tiện thể con sẽ mang qua. Mẹ, con qua đó, tiện thể ở lại chơi một lúc, có lẽ sẽ về muộn, mẹ ngủ sớm nhé, không cần chờ con."

Cô đang nghĩ, đêm nay phải đến hộp đêm bắt đầu khiêu vũ, còn đang lo không biết kiếm cớ gì, như thế này cũng tốt.

Lần đầu tiên mẹ đánh cô, cũng là vì biết cô đi hộp đêm khiêu vũ, ba năm, dù đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất, nhưng bây giờ cô lại rất cần tiền, hơn nữa khiêu vũ nhiều nhất chỉ mất nửa tiếng, một tuần hai lần, đã có mấy triệu rồi, đây thật sự là lựa chọn tốt nhất đối với cô.

Ăn cơm xong, thu dọn mọi thứ ổn thỏa, Hiểu Nhi lập tức vội vàng rời khỏi nhà.

*

Vì tin nhắn của Hiểu Nhi, Phùng Dịch Phong cố hết sức đè xuống cảm xúc của bản thân, vì công việc, anh phải đi công tác nước ngoài cả nửa tháng, cũng không liên lạc với Hiểu Nhi.

Không ngờ, người phụ nữ lần nào gọi điện cũng nói “nhớ anh” mà chẳng chủ động liên lạc lần nào. Dọn dẹp hành lý xong, Phùng Dịch Phong mím môi vẻ không vui.

Trước khi lên máy bay, anh nhìn điện thoại lần nữa, cuối cùng tắt máy với tâm trạng bị đè nén mãnh liệt.

Phùng Dịch Phong về đến nhà là hơn tám giờ tối, anh tắm xong, cảm thấy quá mệt mỏi, nên ngủ thiếp đi. Khi mở mắt ra là hơn mười hai giờ, anh sờ chỗ bên cạnh thấy lạnh ngắt, lại giống mấy đêm không thể chợp mắt lúc ở nước ngoài, anh đứng dậy, đi mở chai rượu vang:

"Người phụ nữ chết tiệt!"

Anh không về thì cô cả đêm cũng không về ngủ sao? Chẳng biết gọi điện thoại hỏi thăm anh gì cả? Nếu anh không liên lạc có phải cô định ngủ mãi ở nhà mẹ đẻ hay không?

Phùng Dịch Phong không biết, thật ra hôm sau tan làm, Hiểu Nhi đã trở về quét dọn một lượt. Hơn nữa tuần đầu, vào ngày đã hẹn, cô có trở về ở một đêm. Sau đó thấy anh không về, cô lại về nhà mẹ ngủ, hơn nữa trong tiềm thức, cô cũng định cách ngày lại về xem một lần, nếu anh có về mà không báo cho cô, cô cũng có thể từ dấu vết để lại mà biết. Cô căn bản không dám làm phiền anh, lại thêm bận quá, làm cô quên mất vấn đề này.

Phùng Dịch Phong cầm ly rượu lên, nhưng lại không uống, anh thở phì phò dằn mạnh cốc rượu xuống:

"Rõ ràng đã trở về rồi, sao anh phải ngược đãi bản thân mượn rượu để ngủ chứ?"

Anh thay quần áo, rồi gọi điện cho Hiểu Nhi. Hiểu Nhi đang mơ màng ngủ, tay lần lần lấy điện thoại, mắt vẫn nhắm tịt:

"Alo..."

"Nửa tiếng nữa ở dưới nhà chờ anh, anh đến đón em."

"Gì?"

Hiểu Nhi hừ một tiếng, trở mình, lầu bầu nói: "Đón tôi...? Làm gì? Thần kinh! Đón tôi?"

Cô lập tức bật dậy theo phản xạ, chớp chớp mắt, nắm chặt điện thoại trong tay, nhưng màn hình cũng đã tắt ngúm, cô nhìn xong, hoảng hốt một lúc mới từ từ mở máy.

Phùng Dịch Phong!

Không phải cô nằm mơ, anh đã trở về rồi.

Mười hai giờ hai mươi phút.

Làm phiền giấc ngủ của người khác, cái tên điên này, nửa đêm còn đón cô làm gì?

Hiểu Nhi vò vò tóc, ngáp một cái, rồi lại nằm ngửa ra ngủ gật, lúc bừng mở mắt ra đã là mười hai giờ bốn mươi phút rồi. Cô vội vàng xuống giường, thu dọn một chút, viết cho mẹ lời nhắn vào tờ giấy thật to rồi dán chỗ dễ nhìn trong phòng, cô rón rén bật đèn pin đi ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment