Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 50

Nhưng lúc đó, Hiểu Nhi lại không xuống nước theo, cô cảm thấy thái độ của anh thay đổi hoàn toàn là vì anh sắp “cần” đến cô, cô bĩu môi, lườm anh một cái:

“Hứ!”

Không thể từ chối, cô đành nhấc chân đi đến tủ quần áo, lúc nghiêng người đi qua người anh, cô còn cố ý húc vai anh một cái.

Cô biết, lúc này, anh chắc chắn sẽ không so đó với cô.

Lấy váy ngủ ra, Hiểu Nhi đi thẳng vào phòng tắm.

Đây là lần đàu tiên Phùng Dịch Phong thấy được tính cách tùy hứng, bướng bỉnh của cô, anh đứng ngây ra đó nửa ngày trời.

Hiểu Nhi gột rửa hết mệt mỏi trong người, chăm sóc kĩ lưỡng cho bản thân, ngắm ngía trước gương một hồi, cảm thấy ổn thỏa rồi, mới bước ra ngoài, đi thẳng đến giường, chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, giống như người nào đó không tồn tại vậy. Cô nằm xuống, nhắm mắt lại.

Nhìn theo mọi hành động của cô, Phùng Dịch Phong cười như không cười, cảm thấy hết nói nổi.

Cuối cùng, anh cũng đi tắm qua loa rồi lên giường. Người nào đó tuy vẫn đang nằm quay lưng lại với anh, nhưng trong lòng không chỉ cảm thấy bình tĩnh, mà còn rất mãn nguyện!

***

Tuy không muốn để ý anh lắm, nhưng cô vẫn nghe hết lời nói của Phùng Dịch Phong. Buổi tối hai ngày sau, cô vẫn nghiêm túc sửa soạn, chọn một chiếc váy liền màu hồng cánh sen hôm trước để mặc.

Cô không có nhiều quần áo, hơn nữa toàn là đồ mặc bình thường hàng ngày, đa số là chọn những mẫu đã hết hot trên thị trường, chất lượng đảm bảo mà còn được giảm giá nhiều, thích hợp mặc đi làm. Thêm nữa, cô rất biết cách phối đồ, kết hợp với vài phụ kiện nhỏ, cho nên bình thường nếu không chú ý, thì cũng không phát hiện được thực ra cô cũng chỉ vài bộ đó, mặc đi mặc lại, phối với nhau.

Chiếc váy liền mà Phùng Dịch Phong mua cho cô là đắt nhất, thiết kế đẹp nhất. bình thường mặc cũng không nổi bật, nhưng cô lại không nỡ! Đây là món quà quý giá nhất mà cô có!

Phùng Dịch Phong về nhà, thấy cô vẫn mặc chiếc váy lần trước, hơi chau mày, ngập ngừng giây lúc. Thấy cô đã cầm túi, chớp mắt đã đến rất gần chỗ anh đứng, cũng không nói gì, còn hơi tránh ánh mắt anh, ý là đã chuẩn bị xong rồi. Phùng Dịch Phong cũng không nói thêm gì nữa, nói thẳng:

“Đợi anh đi thay quần áo!”

Đi làm cả một ngày, nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Anh tắm qua, rồi thay đồ, lần này anh không đeo cà vạt, mặc áo sơ mi trắng cổ để mở, kết hợp với vest sẫm màu, trong vẻ sang trọng, ung dung lại có chút phóng khoáng,mà không quá buông thả.

Phùng Dịch Phong đeo đồng hồ xong, nói: “Đi thôi!”

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, rồi dừng trước cửa một cửa hàng, Hiểu Nhi tưởng anh đến lấy quà đặt trước, thấy anh xuống xe, cô cũng xuống theo.

Bước vào trong, Phùng Dịch Phong chọn một chiếc váy dài màu ánh bạc đưa cho cô, lúc này Hiểu Nhi mới biết thì ra anh chê cách ăn mặc này của mình. Nhìn qua các bộ khác treo trên móc đều có giá hàng chục triệu, cô có thể đoán được những bộ này có giá trên trời đến mức nào.

Cô luôn thấy váy dạ hội chỉ mặc một lần, rất lãng phí, trong lòng hơi mâu thuẫn, đang định mở miệng, thì nghĩ lại, nhỡ đâu nói ra rồi, anh lại tức giận. Dù sao cũng không phải tiền của mình, cô liền cầm váy, đi vào phòng thay đồ.

“Được, ừ, tôi biết rồi…”

“Chắc chắn rồi!”

Lúc Hiểu Nhi bước ra ngoài, Phùng Dịch Phong không biết đang gọi điện cho ai, nhìn dáng vẻ trò chuyện dịu dàng của anh, cô đoán chắc là phụ nữ, cô bĩu môi:

Chỉ biết hung dữ với mỗi mình! Hứ~
Bình Luận (0)
Comment