Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 80

“Xong ngay, có thể ăn ngay đây!"

Hiểu Nhi nói xong, nhìn nước bên cạnh đã sôi thì động tác cũng nhanh hơn. Bánh sủi cảo nóng hổi được bưng lên bàn, trong lòng Hiểu Nhi vẫn nghĩ mãi không hiểu được.

Cô cũng không dám hỏi thăm quá mức rõ ràng, chỉ hỏi từng câu: "Bà nội, mùi vị có được không? Liệu có mặn không ạ?"

"Vừa vặn! Cháu nấu ăn càng lúc càng giỏi đấy!"

"Bà nội chỉ biết khen cháu thôi! Cháu sẽ xấu hổ đấy! Dịch Phong có ăn được mặn không ạ?"

"Ăn được. Thật ra nó không tính là kén ăn. Trước đây nó không thích ăn cà rốt, bây giờ không phải đã ăn rồi sao? Đàn ông ấy mà, đều dễ nuôi hết! Cứ lấp đầy cái bụng là được, thật ra không chú ý nhiều như vậy đâu!"

"Anh ấy không ăn hạt nêm ạ?"

"Nó cũng đâu phải là thần tiên. Thức ăn bây giờ thường có hơn mười loại gia vị, có bỏ thêm hạt nêm hay không, nó còn thể thể ăn ra được à? Nhưng nó không thích ăn mù tạt lắm!"

Hiểu Nhi gật đầu, trong lòng càng buồn bực. Nghe dễ nuôi như vậy, sao cô lại hầu hạ không nổi chứ? Sau đó cô hỏi qua một lượt các nguyên liệu nấu ăn, xem rốt cuộc anh kiêng thứ gì chứ? Nhưng nói chuyện phiếm một lát, cô cũng thăm dò được ít tin tức hữu dụng, khóe môi hồng vô thức lại cong lên.

"Bà nội, bà nếm thử miếng thịt này đi! Một miếng thôi, sẽ không ảnh hưởng tới tiêu hóa đâu!"

Bà cụ rõ ràng rất vui vẻ, lại gắp một miếng. Hiểu Nhi cũng thế, cô ăn mấy miếng đồ chay rồi ăn thịt:

"Bà nội, bà có biết người bạn gái mà trước đây Dịch Phong quan tâm nhất... không?" Bà nói cho cháu biết một chút đi!

Hiểu Nhi còn chưa nói hết lời, đột nhiên nghe "cạch" một tiếng, chỉ thấy bà nội đập đôi đũa ở bên cạnh đĩa, ngay cả bánh chẻo cũng rơi xuống.

Thật ra cô chỉ đột nhiên nhớ tới lời đồn nghe được ở câu lạc bộ hôm đó nên thuận miệng hỏi một câu, không ngờ bà cụ lại có phản ứng như thế. Trong nháy mắt, trái tim cô đột nhiên thấy nặng nề:

Lẽ nào lời đồn là sự thật? Anh thật sự có một người phụ nữ đặc biệt quan tâm sao?

Nhưng bà cụ nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục gắp bánh sủi cảo lên nói: "Con nhóc này, cháu tới thăm bà hay tới hỏi thăm về chồng cháu thế? Sao cứ mở miệng là Dịch Phong vậy?"

"Bà nội…"

Hiểu Nhi làm nũng kêu lên một tiếng, cũng không phủ nhận: "Tất cả đều có! Nhưng chủ yếu vẫn là tới thăm bà, còn lại là thuận tiện thôi!"

Bà cụ Phùng rất thích sự thẳng thắn thành khẩn của cô, cũng không cố ý che giấu mà đổi thành một cách nói khác:

"Cháu gái à! Anh hùng không hỏi xuất xứ! Cháu đừng để vẻ bề ngoài lạnh lùng của nó dọa sợ! Thằng nhóc Dịch Phong này thật ra trong nóng ngoài lạnh, cũng là đứa lương thiện, rất hiếu thảo! Nhưng chó nóng cũng không thể kém hơn sói được! Nó lạnh lùng như vậy, thờ ơ với phụ nữ như vậy cũng là có nguyên nhân..."

Hiểu Nhi gật đầu, hình như đã có chút hiểu ý của bà cụ, thản nhiên nói: "Anh ấy cũng từng bị tổn thương tình cảm sao?"

Cô có thể hiểu được nỗi khổ đó! Người bị tổn thương trên phương diện tình cảm thật sự còn đau hơn vết thương cơ thể! Bởi vậy mà tính tình thay đổi lớn cũng là chuyện có thể hiểu được.

"Cũng tính là vậy đi!"

Bà cụ Phùng khẽ thở dài, nói: "Cháu biết đấy, mẹ của Dịch Phong không còn! Thật ra vợ ba cháu, bà muốn nói là vợ của ba Dịch Phong bây giờ là vợ thứ ba!"

Hiểu Nhi ngước mắt nhìn, thật sự có hơi kinh ngạc.

"Mẹ của Dịch Phong là vợ đầu. Ban đầu tình cảm giữa bọn họ rất tốt, sau đó, Công Thành càng làm kinh doanh càng lớn, khó tránh khỏi có chút bận rộn. Mà mẹ của nó ở nhà suốt khoảng thời dài dài mang thai, sinh đẻ, bị ốm đau, hai người bắt đầu thường xuyên cãi nhau... Sau đó lại truyền ra lời đồn Công Thành có kẻ thứ ba, cụ thể có hay không, có từ lúc nào, hai người bên nào cũng cho là mình đúng, bà cũng không nói rõ được!"

Hiểu Nhi mơ hồ cảm giác có lẽ chuyện của ba mẹ là nguyên nhân khiến tính cách của Phùng Dịch Phong thay đổi, cô lại im lặng lắng nghe.

"Năm ấy Dịch Phong ba tuổi, mẹ nó bởi vì trong lòng buồn bực mới tự sát! Công Thành lấy người vợ thứ hai nhìn còn đơn thuần hơn người vợ bây giờ, nhưng ai có thể ngờ được cô ta đúng là mặt người dạ thú!"

Bàn tay gầy gò hơi run rẩy, Hiểu Nhi nhìn ra được bà nội có chút kích động thò tay nắm lấy tay bà.

Bà Phùng chờ một lát mới bình tĩnh nói tiếp:

"Trước mặt người một kiểu, sau lưng lại một kiểu khác. Dịch Phong chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, nó có thể hiểu được bao nhiêu. Cô ta lại không ngừng ngấm ngầm đánh chửi hành hạ nó, lúc không có người còn nhốt nó vào trong chuồng chó, một lần nhốt là cả ngày! Nếu không phải có một lần bà quên chứng minh thư nên nửa đường quay về, bà cũng không biết cô ta lại hành hạ thằng bé thành như vậy. Chờ tới lúc bà đón thằng bé về, một đứa trẻ bốn tuổi mà trong mắt chỉ có sự căm hận, tính tình cũng thay đổi lớn, hoàn toàn không có vẻ ngây thơ chất phác nữa, tất cả chỉ là sự trưởng thành và nhẫn nại, dao cắt vào lòng bàn chân cũng không khóc một tiếng! Trong khoảng thời gian rất dài, nó không biết nói cũng không thân thiết với bà! Ngủ cũng không ngủ trên giường, đều ngồi xổm ở trong góc giường!"

Nước mắt Hiểu Nhi rơi xuống. Thảo nào, làm sao có thể có người phụ nữ nhẫn tâm như vậy chứ?

"Có lẽ từ đó Dịch Phong bắt đầu ghét phụ nữ hung dữ! Cộng thêm sau đó ba nó lại cưới vợ và có em trai, em gái, nó lại càng trở nên cô độc hơn! Có lẽ là vì trải qua những chuyện này nên từ lúc còn nhỏ, nó đã yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc đối với bản thân, cũng đặc biệt nhẫn tâm. Có chuyện muốn làm, nó có thể không ăn không ngủ suốt mấy ngày mấy đêm! Cháu xem nó bận rộn như vậy nhưng từ trước đến nay chưa từng dừng tập thể dục, đó không phải là sở thích đơn thuần mà muốn mình mạnh mẽ, bao gồm cả năng lực và sức lực! Bắt đầu từ năm mười bốn tuổi, khi đánh nhau cũng chỉ có nó đánh người khác!"

Trong mắt bà Phùng đầy kiêu ngạo, nhớ tới chuyện gì đó lại nói:

"Nhưng cháu đừng sợ. Trừ khi ép nó quá mức còn không nó sẽ không dễ dàng ra tay với người khác, cho dù là nó rất chán ghét phụ nữ! Thật ra trong xương cốt nó vẫn được di truyền sự cao quý, rất có tu dưỡng của mẹ nó! Trước đây nó không làm, bây giờ lại càng không! Có lẽ là trước năm ba tuổi, mẹ nó đã dạy nó rất tốt! Chuyện trong một năm đó cuối cùng vẫn chưa toàn bộ phá hủy nó!"

"Cháu biết rồi! Bà nội, cháu chỉ thấy rất đau lòng cho anh ấy thôi!"

Bà Phùng vỗ nhẹ vào tay của Hiểu Nhi nói:

"Thật ra, ba nó vẫn luôn rất áy náy với nó, đã mấy lần muốn đón nó về nhưng nó không muốn, nó vẫn lớn lên bên cạnh bà. Sau đó khi ba nó lại lấy vợ đã nói rõ trong vòng mười năm không làm đăng ký kết hôn, chỉ cần là người đối xử không tốt với Dịch Phong sẽ lập tức đuổi ra khỏi nhà! Cho nên bây giờ cháu xem, ít nhất ngoài mặt, Gia Nghiên vẫn không dám chống đối Dịch Phong!"

"Cháu gái, Dịch Phong có khuyết điểm, bây giờ nó thành công khó tránh khỏi có chút tính xấu, nhưng bản tính của nó không xấu, tuyệt đối đáng để cháu chung sống cả đời. Người đàn ông này, chỉ cần cháu thật lòng với nó, mọi thứ của nó đều là của cháu! Mưa gió bên ngoài, nó sẽ giúp cháu chặn lại hết!"

Ánh mắt lóe lên, Hiểu Nhi rưng rưng nước mắt, mỉm cười nói:

"Bà nội, cháu đã hiểu! Cháu sẽ bao dung với anh ấy, sẽ đối xử tốt với anh ấy! Chúng cháu sẽ cùng nhau hiếu thảo với bà nội! Bà nội ăn cơm đi, bánh sủi cảo nguội mất rồi!"

Hôm nay, Hiểu Nhi vẫn ở cùng bà cụ đến tận khuya, nắm cánh tay bà vẫn không muốn đi:

"Bà nội, sao bà lại ghét bỏ cháu như thế chứ? Một tối mà bà đuổi cháu tới mấy lần? Cháu ngủ lại một đêm, trò chuyện với bà không được sao?"

"Bà muốn đấy! Chỉ sợ người nhà cháu không đồng ý thôi... Nhìn kia, nó tới đón cháu rồi!"

Hiểu Nhi ngây người quay đầu, chỉ thấy Phùng Dịch Phong đã đứng ở cửa phòng khách, cô đang ngồi trên ghế sofa chợt đứng phắt dậy.

"Bà nội!"

"Ừ, vợ xinh đẹp như vậy mà để ở bên ngoài, còn không biết sốt ruột sao?" Bà nội hừ một cái tiếng, Hiểu Nhi cảm giác rõ ràng mình bị xem thường:

Nhìn cô làm gì? Cũng đâu phải cô bảo anh tới!
Bình Luận (0)
Comment