Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài

Chương 137


“Vậy, tôi đây liền không tắm.” Cố Niệm Niệm khẽ cắn môi nói.

Dù sao không tắm rửa cũng không phải đại sự gì, cùng lắm thì trên người hôi một chút cũng không sao.

Cô cũng không phải là nhân vật cắp mỹ nữ gì, không cần phải giống những mỹ nữ kia làm cho cả người phải thơm ngào ngạt.

“Cô cảm thấy trên mặt cùng trên người cô bản đến giống như ăn xin ven đường mà có thể không cần tắm rửa?” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.

“Sao lại không thể, tôi thích.” Cố Niệm Niệm phản bác nói.

“Tôi không muốn.” Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm: “Tôi không thích xung quanh vợ mình có mùi hôi.”&p Hô hấp Cố Niệm Niệm cứng lại.

Ôn Đình Vực không muốn? Được thôi, vậy cô cũng không có cách nào.

Dù sao ăn ở đều ở nhà người ta, người ta muốn ghét bỏ mày hôi, mày có thể không cúi đầu sao?
“Tôi đi tìm di Lý giúp tôi tắm.” Cố Niệm Niệm nói.

Lúc cô đang chuẩn bị đi, Ôn Đình Vực gọi cô lại.


“Tôi tới giúp cô tắm, có chồng ở bên cạnh cô lại muốn nhờ: người khác tắm giúp sao?” Ôn Đình Vực sâu sắc nhìn Cố Niệm Niệm.

Cả người Cố Niệm Niệm sửng sốt.

.

Truyện hay luôn có tại == T RЦмtrцуen.or g ==
Cái gì! Ôn Đình Vực muốn giúp mình tắm rửa!
Có lầm hay không! Nếu Ôn Đình Vực tự mình xuống bếp nấu mì cho cô thậm chí là tự tay đút cô ăn, đối Cố Niệm Niệm mà nói đã là chuyện phi thường khó tin, thậm chí ngày sau còn có thẻ lấy ra đi khoe.

Nhưng giúp mình tắm rửa? Vậy quả thực là quá xấu hồ.

“Tôi, tôi không cần.” Cố Niệm Niệm đỏ mặt nói: “Tôi đi tìm dì Lý.”&p Thanh âm Ôn Đình Vực bình tĩnh: “Dì Lý cũng không biết việc chúng ta là hợp đồng hôn nhân, nếu tôi ở đây, cô lại cân người khác giúp tăm rửa, không tìm tôi mà lại tìm dì Lý, cô xác định sẽ không khiến dì Lý hoài nghi, thậm chí truyền tới tai mẹ tôi chứ?”&p Ánh mắt Cố Niệm Niệm ngừng lại.

Một lát sau cô có chút tức giận nhìn về phía Ôn Đình Vực: *Ôn Đình Vực, anh đây là uy hiếp!”&p Thần sắc Ôn Đình Vực nhàn nhạt, một bộ “Tôi liền uy hiếp cô.”&p Trầm mặc thật lâu Cố Niệm Niệm cuối cùng rướn cổ lên, một bộ thấy chết không sờn: “Tắm thì tắm, ai sợ ai chứ!”&p Không phải chỉ là tắm rửa một chút sao, Cố Niệm Niệm cô chẳng lẽ còn sợ sao!
Trong mắt Ôn Đình Vực xuất hiện ý cười nhàn nhạt rồi nhanh chóng biến mát.

Cố Niệm Niệm vọt vào phòng tắm, Ôn Đình Vực vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích.


Cố Niệm Niệm trừng mắt nhìn Ôn Đình Vực: “Này, anh không phải muốn giúp tôi tắm sao, còn đứng ở cửa làm gì”&p Ôn Đình Vực liếc mắt nhìn Cố Niệm Niệm Niệm một cái: “Cô xác định cứ như vậy đi vào, không cần mang theo quần áo?”&p Cố Niệm Niệm bối rối một chút, lúc này mới nhớ tới cô còn chưa lấy quần áo để tắm rửa.

Cô từ phòng tắm đi đến phòng ngủ của mình, chuẩn bị lầy quần áo.

Quần áo cô đặt ở ngăn tủ phía trên, nhưng tay cô căn bản không nâng dậy được.

Cố Niệm Niệm khó xử.

“Cô muốn lấy cái gì, tôi lấy giúp cô.” Thanh âm thanh lãnh vang lên phía sau Cố Niệm Niệm.

Cố Niệm Niệm khiếp sợ, cô cũng không biết nam nhân này xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào.

Cô đột nhiên hoài nghi nam nhân Ôn Đình Vực này là một u linh, đi đường đều không phát ra âm thanh.

“Anh lúc nào thì theo tôi tới, sao tôi lại không biết?” Cố Niệm Niệm theo bản năng hỏi.

“Cái này không quan trọng, cô muốn lấy bộ nào, tôi lấy giúp cô.” Thanh âm Ôn Đình Vực nhàn nhạt.
Cố Niệm Niệm không phải không mặc quần áo bên trong, mà là ngượng ngùng để anh đi lấy.

Nghĩ đến Ôn Đình Vực phải đi lấy nội y của mình, Cố Niệm Niệm cảm thấy vô cùng thẹn thùng.

“Tôi không mặc!” Cố Niệm Niệm cắn răng..

Bình Luận (0)
Comment