Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài

Chương 95


“Ai cho ông quyền lớn như thé, lại dám phán cô ấy tám năm?” Ôn Đình Vực lạnh lùng nói.

Ba Lâm ngắn ngơ, ngay sau đó cố gắng nở nụ cười: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
Mẹ Lâm ngay lập tức nhảy ra nói: “Hiểu lầm cái gì, nha đầu này đá con trai tôi đến phải vào viện!”
Sắc mặt ba Lâm tối sằm, đàn bà ngu xuẫn!
Ông ta giữ chặt lấy mẹ Lâm, thấp giọng nói: “Không thấy nữ nhân kia chính là người của Ôn Đình Vực sao, bà cũng dám chọc! Bà còn không mau câm miệng cho tôi!”
Ôn Đình Vực! Mẹ Lâm ngắn ngơ.

Bà ta dù sao cũng là phu nhân xã hội thượng lưu, tuy không quen Ôn Đình Vực, nhưng cũng biết người này.

“Kỳ thực cũng không nghiêm trọng như vậy, đều là trẻ con náo loạn chút mà thôi.” Mẹ Lâm miễn cưỡng cười rộ lên.

Kỳ thực một cước kia của Cố Niệm Niệm đá không nhẹ, trực tiếp khiến Lâm Cường phải nhập viện.

Nhưng nữ nhân này là người của Ôn Đình Vực, Lâm gia chỉ đành nghiền răng nuốt cục tức này vào bụng.

Hiệu trưởng biết người đàn ông này khẳng định không bình thường, nhưng không nghĩ tới vậy mà lại là Ôn Đình Vực!

Ông âm thầm kinh hãi, Cố Niệm Niệm không phải là một học sinh nghèo sao? Mỗi năm đều phải lấy học bổng, sao.

có thể có quan hệ với Ôn Đình Vực?
“Đúng đúng đúng, đều là trẻ con tiểu đánh tiểu nháo, không có việc gì không có việc gì.” Hiệu trưởng cả hai bên đều không dám đắc tội, liên dứt khoát làm người hòa giải.

“Tiểu đánh tiểu nháo?” Ôn Đình Vực cười như không cười nhìn hiệu trưởng.

Tim hiệu trưởng thình thịch nhảy lên, cảm giác được một cỗ áp bách khiếp người.

Ba Lâm đứng bật dậy: “Vị đồng học này, đều là con trai tôi sai, xem như chúng tôi không đúng.”
Ông ta tâm không cam tình không nguyện mà xin lỗi, ở trước mặt một nữ sinh lớn bằng con mình, ông ta vẫn là cúi đầu xin lỗi.

Cố Niệm Niệm nhìn ra được ông ta không cam lòng.

“Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?” Cố Niệm Niệm hỏi.

Cô sẽ không quên, nếu không phải Ôn Đình Vực xuất hiện, ông ta sẽ đem mình đưa vào trong tù.


Cô suýt nữa bị Lâm Cường vũ nhục, ba gã còn muốn đưa mình vào tù.

Ba Lâm cứng người.

Ông ta cho rằng nữ sinh này thoạt nhìn trẻ tuổi dễ lừa gạt, lại không nghĩ tới không phải như vậy.

“Cho cô mặt mũi cô còn không muốn.” Mẹ Lâm rốt cuộc vẫn là nóng nảy, vừa mới nhịn không được muốn mắng, lại bỗng nhiên nhớ tới vẫn còn Ôn Đình Vực ở chỗ này.

Nhẫn nhịn, bà ta vẫn là đem những lời sắp nói ra nuốt trở vê.

“Mặc kệ thế nào vẫn là cô đánh con trai tôi, chúng tôi không truy cứu trách nhiệm của cô, cô còn muốn thế nào.”
Bà ta vẫn nhịn không được nhỏ giọng nói.

Ba Lâm lập tức hung hăng trừng mắt liếc mẹ Lâm một cái.

Ôn Đình Vực ánh mắt lạnh lẽo: “Tiền căn hậu quả, không có nhân thì không có quả.

Nếu muốn truy cứu, có phải trước tiên nên truy cứu trách nhiệm của con trai bà?”
Cố Niệm Niệm thấy được ý khẩn cầu trong mắt hiệu trưởng.

Cô nghĩ hiệu trưởng lần này tuy không giúp mình, nhưng trước đó đối xử với cô cũng không tệ, ít nhất mỗi năm đều cho cô học bồng.

Cô là người tích thủy chỉ ân, dũng tuyền tương báo, huống chỉ ba Lâm cũng nói sẽ cho cô một cái công đạo..

Bình Luận (0)
Comment