Lục Hào Kiện nhắm chặt mắt mà nốc rượu, anh uống rất nhiều, rất nhiều nhưng miệng vẫn thì thào nói chuyện với Lục Uyển Đình
- " Anh đã ép cô ấy cho đến chết em hiểu không Đình Nhi? Anh khiến cô ấy đau khổ, khiến cô ấy oan ức với cái tội ngoại tình, khiến cô ấy sinh non, khiến cô ấy nghĩ mình đã mất con, khiến cô ấy uẩn ức tự sát.
Đến bây giờ cô ấy còn sống hay đã chết anh vẫn chưa thể nào biết được"_ Lục Hào Kiện
- " Anh hai!!!"_ Lục Uyển Đình nhẹ giọng gọi anh như an ủi
- " Anh hại người vô tội, tay anh dính đầy máu của cô ấy.
Anh đã giết người anh yêu, anh đã giết mẹ của con trai mình.
Anh còn không thể tha thứ cho mình huống chi đứa bé, sau này nó biết anh đã đối xử với mẹ nó như thế, nó sẽ như thế nào với anh"_ Lục Hào Kiện
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh thừa nhận anh yêu cô.
Anh dường như không còn chút sức lực nào nữa.
Mấy ai có thể hiểu được cảm giác hiện giờ của anh.
Bây giờ anh đã làm ba rồi nhưng tiếc là hạnh phúc của anh không trọn vẹn.
Đứa bé là sự ngoài ý muốn của anh, suy cho cùng anh vẫn cho rằng đứa bé vô tội nên đã giữ lại nó nhưng người vô tội hơn hết lại là cô nhưng anh lại chẳng thể nào giữ được cô
- " Vậy bây giờ anh tính sẽ thế nào?" Lục Uyển Đình
- " Anh sẽ dốc sức tìm cô ấy, cho dù cuối đời anh vẫn tìm, dù cho không còn sức lực anh vẫn sẽ tìm.
Con trai anh, anh sẽ dành tất cả những gì anh có cho nó, thương nó thay cho cả phần của cô ấy cho đến khi cô ấy quay về"_ Lục Hào Kiện
- " Nếu cô ấy chết rồi thì sao?"_ Lục Uyển Đình
- " Em không được nói cô ấy chết.
Anh tin cô ấy vẫn còn sống chẳng qua cô ấy giận anh nên lẫn trốn anh.
Anh sẽ tìm cô ấy, nhất định sẽ tìm cô ấy.
Dù cô ấy không còn tồn tại nhưng cô ấy mãi tồn tại trong lòng ngực của anh.
Ngoài cô ấy ra anh chẳng cần người phụ nữ nào khác "_Lục Hào Kiện
Bao nhiêu năm qua có gì mà anh chưa trải qua.
Đau thương anh gánh không ít và lần này nó kinh khủng chẳng khác gì 9 năm trước.
Anh như muốn thu nhỏ thế giới lại để tìm cô
Anh đã từng nghĩ bản thân chẳng mở lòng với ai cả.
Anh luôn thoải mái quan hệ với những người phụ nữ khác để tìm kiếm một tình yêu nhưng anh lại đề phòng chặt chẽ với cô.
Không ngờ người anh đề phòng nhất lại là người anh mở lòng đón nhận nhất
Anh đã tuyệt vọng cho đến khi anh nhớ đến bản thân còn có một đứa bé sau này sẽ gọi anh là " Ba ".
Anh thầm cảm ơn trời đã giúp anh có được con.
Ít nhất giữa anh và cô cũng có một điều kì diệu kết nối với nhau để anh có thể nuôi niềm hi vọng mà sống tiếp.
Anh đã hiểu được sự đau đớn khi mất đi người mình yêu và đau hơn khi anh chính là người bóp chết tình yêu đó.
Có lẽ đây là tận cùng nỗi đau anh đang phải nếm