Cô lái xe lao như tên lửa ra đường, đó là lần đầu tiên cô lái xe với vận tốc khủng khiếp đến như thế.
Nước mắt cô cứ rơi mãi, thật ức chế, thật bức bách.
Cô bị nghẹn đến cứng cổ họng, hít thở cũng không thông nữa.
Cô nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai chiếc xe cũng chạy với tốc độ không kém cô đang đuổi theo phía sau.
Cô như muốn điên lên vì điều đó.
Cô muốn thoát khỏi họ nhưng chạy mãi họ vẫn đuổi kịp sau cô
Bất chợt cô đau đầu dữ dội, mắt cô muốn mờ đi, các kí ức trước đây mờ nhạt xuất hiện trong đầu của cô, nó khiến đầu cô đau muốn nổ tung ra.
Không còn cách nào khác cô phải chọn sự an toàn, nhanh chóng tấp vào lề, vì tốc độ của cô quá nhanh nên lúc cô thắng gấp lại vào lề làm đầu cô đập mạnh vào vô lăng.
Ngay lập tức cô không còn cảm giác gì nữa
Lục Hào Kiện và Cố Giai Thụy dừng xe lại.
Hai người đàn ông nóng lòng chạy lại xe cô.
Người phụ nữ hai người yêu nhất đang gặp nguy hiểm, cô gục đầu trên vô lăng, máu rỉ xuống mặt, nhắm nghiền mắt.
Lục Hào Kiện nhanh chóng mở cửa xe ra, bế Đường Nhã Tịnh ra khỏi xe.
Đưa cô vào xe của mình, Cố Giai Thụy cũng đi theo, giờ phút này tính mạng của cô vẫn quan trọng nhất, anh không còn suy nghĩ đến mâu thuẫn của anh và Lục Hào Kiện
- " Cậu lái xe đi"_ Lục Hào Kiện
- " Được!!!"_ Cố Giai Thụy
Chiếc xe nhanh chóng lao đến bệnh viện.
Đường Nhã Tịnh nhanh chóng được cấp cứu.
Lục Hào Kiện và Cố Giai Thụy ngồi ở ngoài lòng nóng như lửa đốt
- " Cô ấy có mệnh hệ gì tôi sẽ giết cậu"_ Cố Giai Thụy tức giận nói
- " Câm mồm đi!!!"_ Lục Hào Kiện quát lên
Những lúc anh khó xử anh thường cục súc hơn bình thường.
Mọi lời nói xung quanh anh đều muốn chặn lại.
Lúc này anh không muốn nghe ai nói cả, anh chỉ muốn nghe giọng của người con gái kia thôi
1 giờ trôi qua, cuối cùng đèn cấp cứu cũng tắt.
Các bác sĩ ra ngoài
- " Cô ấy sao rồi?"
Lục Hào Kiện và Cố Giai Thụy đồng thanh hỏi
- " Đã qua cơn nguy kịch.
Bây giờ cô ấy sẽ hôn mê nhẹ.
Tỉnh lại khi nào là do cô ấy...nhưng trễ nhất là 3 ngày"_ Bác sĩ
Cả hai thở nhẹ nhõm được một chút.
Đường Nhã Tịnh được đưa vào phòng bệnh, Lục Hào Kiện chỉ biết ngồi cạnh cô nhìn sắc mặt của cô.
Cố Giai Thụy nhìn thấy hình ảnh đó anh cũng chẳng biết phải làm gì nữa.
Lặng lẽ bước ra.
Những thứ cần thiết nhất cho cô đều được Lục Hào Kiện cho người mang đến, Cố Giai Thụy cảm thấy anh thật vô dụng.
Chưa bao giờ sự xuất hiện của anh lại trở nên dư thừa như thế
Một ngày dài trôi qua.
Lục Hào Kiện chưa bao giờ rời khỏi người phụ nữ này.
Ruby được anh giao cho Lục Uyển Đình chăm sóc vài hôm.
Cố Giai Thụy có ghé vào thăm cô một chút rồi rời khỏi.
Khi không gian chỉ còn hai người Lục Hào Kiện mới bật khóc như một đứa trẻ.
Anh chưa bao giờ yếu đuối như thế, từ trước đến giờ nước mắt, sự xót xa, đau lòng là một thứ xa xỉ không tồn tại trong người của anh.
Thế mà từ lúc anh gặp cô, anh lại thay đổi đến đáng sợ
- " Tịnh nhi!!! Tịnh nhi à!!! Em tỉnh lại có được không? Anh sai rồi, đáng lẽ ra anh không nên vội vàng.
Chỉ vì nhìn thấy được em anh đã mất kiểm soát, anh thực sự đã phát điên vì em suốt 5 năm qua.
Trước đây anh sai lầm quá nhiều rồi...Anh đã thề sẽ không mắc sai lầm với em nữa, thế mà anh lại làm ra điều gì thế này? Anh trước giờ làm gì cũng đúng chỉ có làm tổn thương em là sai thôi!!! Anh sai khi không tìm hiểu kĩ thân phận của em mà đã vội vàng trừng phạt tội lỗi của ông bà Đường lên đôi vai nhỏ của em.
Anh sai thật rồi.
Em đừng bỏ mặc anh và con được không???..."_ Lục Hào Kiện cứ thế mà trải lòng tất cả với cô
Khi anh mệt mỏi gục đầu ngủ cạnh giường cô.
Đôi mắt ướt đẫm của Đường Nhã Tịnh chậm rãi mở ra.
Cô nhìn người đàn ông, sống mũi cô nóng, mắt cô cay, nước mắt từ từ lăn trên gò mà của cô