Sáng hôm sau Đường Nhã Tịnh đang chăn ấm đệm êm say giấc ngủ thì Ruby mở cửa chạy vào
- " Mami ơi "_ Ruby
Cô nặng nề mở mắt ra.
Tối qua ngủ muộn nên cô bây giờ không muốn dậy một tí nào
- " Sao vậy con??"_ Đường Nhã Tịnh
- " Chúng ta xuống ăn sáng chung với baba được không? Baba phải ăn sớm để đến công ty "_ Ruby
Cô suy nghĩ một chút, dang tay cho đỡ mỏi
- " Được rồi.
Đợi mami một chút"_ Đường Nhã Tịnh
Cô vào nhà vệ sinh làm VSCN thay đồ ngủ ra rồi cùng Ruby xuống phòng ăn.
Lục Hào Kiện đang ngồi đó, thức ăn dường như chỉ mới mang lên
- " Sao dậy sớm vậy? Ruby con gọi mami đúng không?"_ Lục Hào Kiện
- " Không đâu.
Tại sáng nay cũng cần đi một chút việc "_ Đường Nhã Tịnh
Anh nghe thế nên gật đầu.
Bữa sáng của cô và Ruby nhanh chóng được mang lên
- " Lát nữa anh nhắn tin địa chỉ nơi chôn cất ông bà Đường cho em được không?"_ Đường Nhã Tịnh
- " Được rồi.
Em tự lái xe hay cần tái xế?"_ Lục Hào Kiện
- " Em tự lái được rồi.
Muốn đi ngắm cảnh Thượng Hải một chút "_ Đường Nhã Tịnh
- " Vậy chìa khóa xe anh để trong phòng.
Chiếc nào thì tùy em"_ Lục Hào Kiện
Đường Nhã Tịnh nhanh chóng gật đầu rồi dùng điểm tâm sáng.
Sau khi ăn bữa sáng xong Lục Hào Kiện cũng nhanh chân đi đến công ty, cả mùa hè này anh ở Mỹ nên chỉ quản lý qua mạng.
Đường Nhã Tịnh cũng có việc cần làm nên ăn xong cô lập tức lên phòng thây quần áo.
Cô chọn một chiếc đầm đen body dài qua gối một chút, điểm nhấn là một hoa hồng lớn màu trắng bên eo kết hợp với đôi cao gót màu đen.
Trang điểm nhẹ rồi cô sang phòng của anh.
Hồi hộp mở cánh cửa phòng ra, cô nhận ra nó chẳng có gì thay đổi, chỉ là ảnh của cô được treo nhiều hơn lúc trước.
Bàn trang điểm của cô vẫn ở đó, mỹ phẩm 5 năm cô dùng còn dở dang vẫn ở đó.
Tủ quần áo của cô vẫn còn, cô mở cánh cửa tủ ra thử thì không ngờ quần áo của cô năm xưa vẫn còn nguyên vẹn.
Mắt cô chợt đỏ hoe, sống mũi cay vì muốn khóc.
Anh đang thật lòng yêu thương cô đúng không? Cũng hên 5 năm qua cô mất trí nếu không cô không biết mình có kiểm soát được sự nhớ nhung đối với anh hay không.
Cảnh tượng này làm cô muốn vứt bỏ tất cả mọi thứ, vứt bỏ đi khoảng thời gian cô cần để bình ổn trở lại để có thể yêu anh như trước
Chấn tỉnh một chút cô đóng cửa tủ lại.
Đi qua bên tủ kính để tất cả chìa khóa xe.
Cuối cùng cô chọn chiếc Bugatti Veyron màu trắng.
Lấy chìa khóa xong cô đóng cửa phòng lại đi xuống lầu
- " Ruby ở nhà ngoan.
Mami đi ra ngoài có việc"_ Đường Nhã Tịnh
- " Dạ"_ Ruby ngoan ngoãn nghe lời
Đường Nhã Tịnh đi ra lái xe chạy thật nhanh đến địa chỉ mà Lục Hào Kiện đã gửi cho cô.
Không khí ở đây thật u ám và lạnh lẽo.
Đứng trước hai mộ của ông bà Đường, gương mặt của Đường Nhã Tịnh không một chút cảm xúc.
Để hoa xuống cô nhìn vào chằm chằm vào bia mộ.
Được một lúc nước mắt cô lại tự động rơi
- " Tôi nên vui hay buồn đây? Hai người vừa có công nuôi dưỡng vừa có tội giết chết bố mẹ tôi.
Nhưng không...!công ơn của hai người tôi đã trả hết rồi.
Cuộc đời tôi cũng đã đau đớn suốt một thời gian dài với các người rồi.
Giờ tôi oán trách ai được đây? Muốn trả thù hai người cũng chẳng còn cơ hội...Thật đáng buồn"_ Đường Nhã Tịnh
Cô khóc không phải vì đau lòng cho sự ra đi của họ.
Cô khóc vì số phận quá trớ trêu với cô.
Đau thật, cô thật sự rất đau.
Có lẽ 5 năm qua là khoảng thời gian cô sống vui vẻ nhất rồi.
Nhưng có một số chuyện cả đời này cô không thể chối bỏ dù không muốn chấp nhận
Rời khỏi nghĩa trang.
Cô lái xe đi dạo nhiều nơi ở Thượng Hải để khuây khỏa.
Đến xế chiều thì cô về đến nhà.
Biệt thự vẫn im ắng không tiếng động, người làm vẫn hăng say công việc của mình
Cô vừa vào trong thì mọi người liền chào hỏi
- " Phu nhân mới về! Phu nhân có muốn ăn chút gì không"_ giúp việc
Lúc trước cô sống ở đây rất hòa đồng, không cậy chủ ăn hiếp người làm nên mọi người ai cũng kính trọng và quý mến cô, ngày cô mất tích ai cũng đau xót
- " Không cần đâu, tôi không thấy đói.
Ruby ngủ rồi sao?"_ Đường Nhã Tịnh
- " Vâng ạ "_ giúp việc
Cô gật đầu rồi đi lên phòng, vào phòng Ruby xem nhóc con của cô ngủ thế nào rồi cô mới vào phòng của anh cất đi chìa khóa xe.
Mệt mỏi về phòng mình, cô thay quần áo rồi nằm dài lên giường chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay coi như giải quyết được một chuyện