Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu

Chương 19

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********

Nguồn Wattpad gnart154

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Lục Bạc Ngôn cũng đang phải thực hiện một bài kiểm tra sức chịu đựng.

Trong lòng mềm mại, mũi anh tràn ngập mùi hoa trà khi cô tới gần. Điểm chết người chính là, tay anh không có chút trở ngại mà chạm vào da cô, cảm xúc vẫn tốt như thế. Những đường cong lả lướt của cô đang nằm trong tầm tay anh. . . . . .

Hàng mi dài và dày như cánh quạt chớp chớp , một đôi mắt đào hoa phong tình trong veo như nước dưới khe suối, khiến người nhìn không đành lòng sinh ra chút ý nghĩ xấu xa nào với cô.

Lục Bạc Ngôn chưa từng phải đấu tranh đến vậy, lại càng không cần phải cố sức vật lộn mới khống chế được bản thân không suy nghĩ lung tung.

Trong căn hộ tầng dưới, Thẩm Việt Xuyên không có việc gì làm, đang cùng các thành viên trong đội thảo luận về chị dâu nhỏ, đội trưởng lần đầu tiên thấy Lục Bạc Ngôn ôm Tô Giản An đi ra, kinh ngạc đến mức rớt cằn, vội bảo những người khác mau qua xem.

Nháy mắt, vừa rồi còn có vài người nói cười, lập tức im bặt.

Lục Bạc Ngôn là ai?

Là người chơi hệ cấm dục! Không gần nữ sắc ! Phụ nữ và đàn ông ở trong mắt anh cũng không khác nhau là mấy! Cũng chưng từng biết dịu dàng là gì !

Thật sự anh đang ôm một người phụ nữ xuống tầng? Động tác còn. . . . . . vô cùng cẩn thận.

Chết tiệt, xin nhận lấy quai hàm của họ!

Tô Giản An không nghĩ tới dưới tầng lại có nhiều người như vậy, từng người một còn nhìn chằm chằm cô như kỳ quan thế giới, cô càng xấu hổ, theo bản năng liền vùi mặt vào ngực Lục Bạc Ngôn .

"Họ, bọn họ là ai?"

Mặt của cô cũng mất rồi. . . . . .

Người trong lồng ngực anh đã đỏ bừng hai má, giọng nói rụt rè như con thú nhỏ đang sợ hãi, giọng Lục Bạc Ngôn vô thức dịu đi: "Vệ sĩ, không cần quan tâm đến bọn họ."

Nhóm "vệ sĩ" lúc này mới phản ứng lại, cúi đầu làm bộ như chưa thấy cái gì, lên lầu đi dạy dỗ lại anh em họ Thiệu , Thẩm Việt Xuyên mở cửa xe cho Lục Bạc Ngôn .

Lục Bạc Ngôn đặt Tô Giản An ngồi trên ghế phụ xong, đóng xong cửa xe chợt nghe Thẩm Việt Xuyên hỏi: "Anh em Thiệu Minh Trung, làm sao bây giờ?"

"Tùy cậu, tôi không muốn thấy bọn họ ở thành phố A một lần nào nữa." Lục Bạc Ngôn ngồi vào ghế lái, khởi động xe rời đi.

Xe nhanh chóng phóng lên đường cao tốc, Lục Bạc Ngôn mặt không chút thay đổi lái xe, Tô Giản An co người trên ghế lái phụ, trộm nhìn anh.

Xe phóng rất nhanh, đèn đường từng cái xẹt qua, ánh sáng thỉnh thoảng còn lướt qua mặt Lục Bạc Ngôn .

Mỗi lần Tô Giản An nhìn anh, đều bị đường nét khuôn mặt của anh làm kinh diễm. Rõ ràng lúc này anh đã khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, giống như người đàn ông dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo giác của Tô Giản An.

Không hiểu sao đáy lòng Tô Giản An cảm thấy mất mát, nhưng những gì nên nói vẫn phải nói .

"Lục Bạc Ngôn, cảm ơn."

"Tô Giản An, cô không có đầu óc sao?" Lục Bạc Ngôn lạnh lùng liếc mắt một cái, "Không phải bởi vì tôi, cô sẽ không bị Thiệu Minh Trung bắt cóc. Còn cám ơn?"

"Nhưng sau đó, là tôi tự nguyện đi cùng Thiệu Minh Trung mà."

Ở đại sảnh bữa tiệc, lúc bị Thiệu Minh Trung uy hiếp, ngón tay Tô Giản An đã cử động vài cái, ở trong mắt người khác thấy thì có lẽ chỉ là một cử động nhỏ ngẫu nhiên, nhưng thật ra cô đã dùng kí hiệu của đồn cảnh sát, bảo Lục Bạc Ngôn lựa chọn Hàn Nhược Hi.

Mới đầu cô cũng không thể xác định Lục Bạc Ngôn có xem hiểu hay không, nhưng sau đó biểu hiện của anh khiến cô biết rằng anh đã hiểu, nhưng ——

"Lục Bạc Ngôn, chỉ những người trong đồn cảnh sát của chúng tôi mới có thể hiểu được mã ký hiệu. Tại sao anh có thể hiểu được?"

"Vấn đề này hẳn là nên hỏi cô —— bạn chỉ là một bác sĩ pháp y được chỉ định đặc biệt và không cần phải tham gia vào bất kỳ hành động nào.Tại sao cô lại biết cái này?"

Nếu là bình thường, Tô Giản An sẽ không dễ dàng bị chuyển đề tài như vậy, nhưng hôm nay chính cô cũng không biết có phải đã bị khí chất của Lục Bạc Ngôn ảnh hưởng hay không, mà ngây ngốc quên đi lời mình đã hỏi Lục Bạc Ngôn trước đó , thành thật trả lời: "Tôi ở cục nhàn rỗi quá thì có học cùng Giang Thiếu Khải ."

Hầu hết người ở cục cảnh sát đều biết mã ký hiệu, sao cô nhất định phải để Giang Thiếu Khải dạy?

Lục Bạc Ngôn híp mắt, chân không tự giác mà đạp chân ga, tăng tốc độ xe.

Tô Giản An hoàn toàn không nhận thấy cảm xúc kỳ lạ của Lục Bạc Ngôn lại tiếp tục nói: "Tôi quyết định đi cùng Thiệu Minh Trung thì đó là lựa chọn của tôi, chuyện đã không liên quan đến anh. Cho nên cám ơn anh đã đến tìm tôi."

Lục Bạc Ngôn nghe đến câu "không liên quan đến anh" thì cảm thấy chói tai, lạnh lùng hỏi: "Cô không sợ chết?"

Tô Giản An tự tin tràn đầy: "Giang Thiếu Khải đã dạy tôi cách phòng thân. Anh em Thiệu Minh Trung không biết gì cả, đứng nói đến sức lực trói gà, đến lông gà họ cũng không trói nổi! Sao tôi phải sợ bọn họ?" " nhưng nếu người bị đem đi là Hàn Nhược Hi thì không nhất định sẽ là đối thủ của anh em họ Thiệu, như vậy nghĩ cách để cứu viện càng phiền toái hơn.

". . . . . ."

Lục Bạc Ngôn không nói chuyện, lực chú ý đều dồn lên nửa câu đầu Tô Giản An nói —— Giang Thiếu Khải rốt cuộc dạy Tô Giản An bao nhiêu rồi?

Tô Giản An thấy Lục Bạc Ngôn không lên tiếng, sờ sờ chóp mũi, cũng không nói gì nữa.

Cảm xúc của một số người ... quá khó nắm bắt, cô ấy cũng có thể nhắm mắt đi ngủ..


Bình Luận (0)
Comment