Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 101

Chương 101: Tìm thấy thi thể

Lúc này, Lâm Kỳ đang bị một nhóm người chăn trong hẻm.

Sắc mặt anh ta cảnh giác, nhìn mấy người xung quanh mình: “Các người là ai? Ai cử các người đến, tại sao vẫn luôn đuổi theo tôi không tha?”

Người dẫn đầu trong đó cười với anh ta, vẻ mặt ôn hòa: “Anh đừng sợ, chúng tôi không làm hại anh đâu. Chúng tôi là người của cô An cử đến, cô ấy vẫn luôn tìm anh. Bởi vì anh bị người của Hoắc Tùng Quân canh chừng, vẫn luôn không có cách nào cứu anh ra. Bây giờ anh đã tự mình chạy thoát, chỉ có cô An mới có thể bảo vệ anh không bị người của Hoắc Tùng Quân bắt được.”

“Tôi làm cho nhà họ An bao nhiêu năm nay, sao chưa từng thấy mấy người các người?”

Sắc mặt Lâm Kỳ nghi ngờ, nhìn chằm chằm bọn họ, vô cùng phòng bị.

Người đó thở dài: “Chính là bởi vì Hoắc Tùng Quân đã quen thuộc người nhà họ An, cho nên cô An mới tìm đến chúng tôi. Nếu như anh không tin, tôi sẽ gọi điện cho cô An.”

Nói xong anh ta trực tiếp gọi điện thoại cho An Bích Hà.

Bên kia nhanh chóng được kết nối, giọng nói của An Bích Hà truyền đến: “Các người tìm được Lâm Kỳ rồi sao? Có phải anh ta vẫn an toàn không?”

Lời này vừa nói ra, cơ thể Lâm Kỳ đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Đặc biệt là câu cuối cùng của An Bích Hà, khiến anh ta không còn phòng bị như vậy nữa.

Cô ta vẫn còn quan tâm xem mình có an toàn hay không, nhất định sẽ không có ác ý gì với mình.

“Cô chủ, tôi rất an toàn, tôi chạy trốn từ chỗ của Hoắc Tùng Quân ra.”

Bên kia điện thoại dừng lại một chút, rất nhanh đã truyền đến giọng nói vui mừng: “Thật sao? Quá tốt rồi, tôi luôn sợ anh ấy sẽ gây bất lợi cho anh, nếu như anh xảy ra chuyện gìY 2 sẽ rất tự trách”

“Để cô chủ lo lắng rồi. Là tôi không tốt, bị Hoắc Tùng Quân bắt đi” Lâm Kỳ nói, nhớ lại mình sợ bị đánh mà khai ra bao nhiêu chuyện của An Bích Hà, trong lòng có chút áy náy.

Anh ta không nói những lời này ra, sợ An Bích Hà sẽ tức giận, chỉ đơn giản kể lại chuyện Hoắc Tùng Quân muốn anh ta tố cáo An Bích Hà, anh ta giả vờ đồng ý, sau đó chạy trốn.

Bên kia điện thoại, An Bích Hà nghe thấy anh ta nói như vậy, trong mắt đều âm u.

Chẳng trách Hoắc Tùng Quân không vội vàng ra tay với cô ta, hóa ra đang ở đây đợi cô ta.

Nếu như Lâm Kỳ thật sự tố cáo cô ta, dựa vào tội danh của cô ta, e rằng sẽ phải ngồi tù ba năm.

Thật sự là tàn nhẫn.

An Bích Hà cắn chặt răng, vẻ mặt u ám méo mó, nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng: “Lâm Kỳ, chỗ đó không phải nơi để nói chuyện, e rằng Hoắc Tùng Quân đã cử người đi tìm anh rồi. Anh đi theo người tôi cứ đến, bọn họ sẽ đưa anh đi tìm tôi”

Lần này Lâm Kỳ không hề nghi ngờ, trực tiếp đồng ý, sau khi cúp điện thoại, vô cùng vui vẻ lên xe. Xe chạy đến một biệt thự ở ngoại ô, An Bích Hà đứng chờ ở cửa.

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, ngũ quan xinh đẹp, mái tóc dài thả phía sau, trong thật thanh thoát và dịu dàng.

Lâm Kỳ nhìn thấy cô ta thì vô cùng cao hứng: “Cô chủ, cuối cùng tôi lại được nhìn thấy cô rồi. Khi tôi bị Hoắc Tùng Quân bắt lại, còn cho rằng sẽ không thể gặp lại cô nữa”.

An Bích Hà không nói gì, dẫn anh ta đi vào trong biệt thự, vừa đi vừa nói: “Lâm Kỳ, tôi đã sắp xếp xong cho mẹ anh rồi, lát nữa sẽ đưa cho anh vé máy bay ra nước ngoài, đưa thêm cho anh một tấm thẻ nữa, bên trong có ba tỷ, đủ để anh tiêu phí một thời gian. Tốt nhất anh nên nhanh chóng ra nước ngoài đi, trong thời gian ngắn đừng trở về.”

Lâm Kỳ nghe thấy vậy thì cau mày: “Cô chủ, tôi thay cô làm bao nhiêu việc như vậy, chỉ có ba tỷ e rằng không đủ”

Bước chân An Bích Hà dừng lại, quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh chê ít?”.

Lâm Kỳ cúi đầu cười: “Qủa thật có chút ít. Bây giờ ba tỷ có thể làm được cái gì chứ? Ra nước ngoài, mấy ngày là đã tiêu hết rồi, hơn nữa tôi không quen sinh sống ở nước ngoài, tôi còn không biết ngoại ngữ. Không có tiền, cuộc sống khó khăn thế nào chứ. Không bằng tôi vẫn ở trong nước.

Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía An Bích Hà: “Cô nói đúng không, cô chủ?”

“Anh đang uy hiếp tôi sao?” An Bích Hà nhướng mày, vẻ dịu dàng hoàn toàn biến mất, sắc mặt âm u.

Lâm Kỳ vội vàng lắc đầu: “Không dám, những gì tôi nói đều là sự thật”

An Bích Hà hít sâu một hơi: “Vậy anh muốn bao nhiêu?”

Thấy cô ta thỏa hiệp, sắc mặt Lâm Kỳ thả lỏng: “Ít nhất mười lăm tỷ. ồ không, ba mươi tỷ. Cô đưa tôi ba mươi tỷ, sau này sẽ không về nước nữa, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa, cũng sẽ không để Hoắc Tùng Quân tìm được bất kỳ manh mối gi.”

An Bích Hà lắc đầu: “Không được, quá nhiều rồi, tôi không có”

Lâm Kỳ cười: “Cô đừng nói đùa, chỉ có ba mươi tỷ mà thôi, sao cô có thể không có được chứ. Cô là người thừa kế duy nhất của nhà họ An đấy.

Cô chủ, tôi bị Hoắc Tùng Quân bắt lại, bị đánh bán sống bán chết, cũng không phản bội cổ. Khi nguy cấp nhất vẫn muốn trốn ra ngoài, lòng trung thành này lẽ nào không đáng ba mươi tỷ sao?”

An Bích Hà bình tĩnh nhìn anh ta, mở túi mình ra: “Được, ba mươi tỷ, anh qua đây”.

Trong lòng Lâm Kỳ vui mừng, vội vàng đi qua, tiến lại gần, còn nói: “Tôi biết cô chủ đối tốt với tôi mà, tôi đi theo cô bao nhiêu năm nay, cô không thể..”

Lời còn chưa nói xong, anh ta cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, hai mắt mở to, khóe miệng trào ra máu tươi, từ từ cúi đầu, nhìn thấy một đôi tay trắng nõn cầm dao đâm vào ngực mình.

Anh ta không thể tin nổi lầm bầm: “Cô chủ… cô.”

“Lâm Kỳ, anh đi theo tôi bao nhiêu năm nay, biết bao nhiêu bí mật của tôi, sao tôi có thể để anh sống sót rời đi chứ” An Bích Hà nói, ngón tay run rẩy, nhưng sắc mặt kiên định lạ thường, lại đây dao găm vào trong.

Vẻ mặt Lầm Kỳ hung dữ, sức mạnh toàn thân nhanh chóng biến mất, giọng nói yếu ớt: “Cô hoàn toàn không muốn đưa tôi ra. nước ngoài. Cô chủ, cô, cô quá ác”.

An Bích Hà thu lại dao, nhìn anh ta ngã trên đất, dáng vẻ chết không nhắm mắt.

Sắc mặt An Bích Hà tái nhợt, cô ta đã chỉ thị người khác hại không ít người, nhưng đích thân giết người thì vẫn là lần đầu tiên, còn giết người đã đi theo cô ta bao nhiêu năm nữa.

An Bích Hà nhất thời không thể nhịn được, hai chân run rẩy, trực tiếp ngồi xuống đất.

Hai mắt Lâm Kỳ đang nhìn cô ta, vô cùng đáng sợ.

Cô ta cưỡng ép mình di chuyển tầm mắt, nóng lòng lau sạch máu trên tay mình, gọi điện thoại của Ngô Thành Nam.

Tiếng chuông vang lên gần mình, An Bích Hà ngẩng đầu lên, đối mặt với Ngô Thành Nam, cô ta vội vàng đứng lên, chạy về phía anh ta: “Ngô, Ngô Thành Nam, tối, tội giết người rồi”

Ngô Thành Nam lấy khăn tay, lau sạch máu trên ngón tay cô ta.

Vẻ mặt Ngô Thành Nam bình tĩnh, cũng khiến An Bích Hà bình tĩnh lại.

“Cô không cần phải sợ. Bích Hà, cô làm rất đúng. Người này biết quá nhiều bí mật của cô, còn suýt chút nữa đến đồn cảnh sát trình báo cô, vì để ngăn chặn hậu họa, giết anh ta mới là cách giải quyết tốt nhất.”

Ngô Thành Nam thầy sắc mặt cô ta tái nhợt, ôm lấy vai cô ta nhìn thi thể Lâm Kỳ nằm trên đất, vẻ mặt âm u: “Chỉ có giết anh ta, Hoắc Tùng Quân mới không thể mọi được thêm thông tin gì từ trong miệng anh ta nữa, cô mới càng an toàn. An Bích Hà, cô không muốn ngồi tù chứ?”

“Không, tôi không muốn, tôi không muốn ngồi tù” An Bích Hà lập tức trả lời.

Nếu như ngồi tù, danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy, lúc trước Chung Khánh Ngọc ở đồn cảnh sát mấy ngày, sau khi trở về, bị người ta chèn ép khắp nơi, đến bây giờ còn chưa dịu lại.

Nếu như cô ta ngồi tù rồi, không chỉ danh tiếng của mình bị hủy hoại, e rằng danh tiếng của nhà họ An cũng sẽ bị tổn thất theo, càng quan trọng chính là nhà họ Hoắc cũng sẽ không cần một cô con dâu ngồi tù, cô ta sẽ không có hi vọng được gả cho Hoắc Tùng Quân nữa.

“Cô biết thì tốt.” Ngô Thành Nam vuốt tóc cô ta, vẻ mặt ôn nhu, giọng nói cũng rất dịu dàng, nhưng không biết tại sao, lại khiến người khác không rét mà run.

An Bích Hà nhìn anh ta, cơ thể bất giác run rẩy, sau đó cố gắng để mình bình tĩnh lại: “Vậy… vậy thi thể thì phải làm sao?”

“Tôi giúp cô xử lý, cô trở về trước đi. Chuyện phía sau giao cho tôi xử lý”.

Sau khi Ngô Thành Nam nói xong câu này, An Bích Hà dường như nóng lòng rời khỏi hiện trường, bước chân cô ta không thực, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Ánh mắt không thể tin nổi trước khi chết của Lâm Kỳ luôn xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta nghĩ đến là toàn thân run rẩy, sợ hãi không thôi.

E rằng tối nay sẽ không ngủ được.

Chiều hôm đó, Triệu Khôi Vĩ cúi đầu sợ hãi trở về văn phòng Hoắc Tùng Quân, câu thứ nhất chính là: “Tổng giám đốc Hoắc, tìm được Lâm Kỳ rồi, có điều, chúng ta tìm được thi thể của anh ta, bị người ta cướp trước một bước rồi”

Bình Luận (0)
Comment