Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 105

Chương 105: Đau như thế nào

Hoắc Tùng Quân nhìn thấy bộ dạng tức giận của Lâm Bách Châu, khóe môi khẽ nhếch lên: “Lâm Bách Châu, anh đang nói cái gì? Thủ đoạn nhỏ gì, tôi không hiểu”

Nhìn thấy bộ dạng vô tội của anh, Lâm Bách Châu càng thêm tức giận: “Nếu không phải tại anh, trưởng khoa sao có thể đột nhiên gọi tôi trở lại bệnh viện? Rõ ràng hôm nay là ngày nghỉ phép của tôi, lần này thật trùng hợp”

Nhất định là do Hoắc Tùng Quân làm.

Hoắc Tùng Quân giang tay nói: “Làm sao tôi có thể nhúng tay vào chuyện điều động người của trưởng khoa các anh. Anh nói như vậy không phải là đổ oan cho tôi rồi sao? Lâm Bách Châu, tôi biết anh có thành kiến với tôi, nhưng anh cũng không thể tùy tiện hắt bát nước bẩn này lên người tôi chứ. Quên đi, ai bảo tôi và anh trai anh lại có quan hệ tốt cơ chứ. Anh là em trai của anh ấy, đương nhiên tôi sẽ tha thứ cho anh rồi.”

Lâm Bách Châu nhìn thấy đối phương chơi trò ném đá giấu tay, lần đầu tiên cảm thấy Hoắc Tùng Quân xấu xa như vậy.

Nhưng anh ta từ nhỏ đã ngoan ngoãn, theo khuôn phép cũ, không thể mắng Hoắc Tùng Quân, đánh nhau cũng không phải là đối thủ của Hoắc Tùng Quân, không thể giáo huấn Hoắc Tùng Quân một bài học thật đúng là làm cho người ta tức giận.

Lúc này điện thoại lại vang lên, Lâm Bách Châu kìm nén tức giận trả lời: “Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ tới ngay”

Cúp điện thoại xong, anh ta nhìn một lúc thật lâu mới trừng mắt nhìn Hoắc Tùng Quân: “Anh cứ chờ đó cho tôi, trận này sớm hay muộn tôi cũng sẽ trả lại”.

Hoắc Tùng Quân sắc mặt hờ hững nhìn anh ta rời đi, đối với bóng dáng trước mặt còn cất cao giọng nói: “Lâm Bách Châu, anh yên tâm đi làm, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho Hoài An, cũng kèm luôn phần của anh nữa”.

Nghe xong lời này, Lâm Bách Châu liền trượt chân, chật vật ổn định bộ dạng, cảm giác mình bị đối phương chọc giận sắp nổ tung rồi.

Hoắc Tùng Quân cong môi hài lòng nhìn theo bóng dáng tức giận rời đi của anh ta, sau đó mới chỉnh lại quần áo, đi tìm Bạch Hoài An.

Chuông cửa vang lên, hồi lâu mới thấy có người ra mở cửa.

Là Bạch Hoài An.

Khi nhìn thấy Hoắc Tùng Quân, cô không tránh khỏi cảm thấy sửng sốt một hồi, hồi lâu mới định thần lại, lên tiếng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Hoắc Tùng Quân đứng ở cửa, nhìn bộ dạng phờ phạc của cô, anh đau lòng muốn chết.

Đã mấy ngày không gặp, Bạch Hoài An quả thực đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, còn không lớn bằng một bàn tay của anh, bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến cho đội mắt hoa đào càng thêm to.

Nhưng vẫn rất xinh đẹp mê hoặc lòng người, quầng thâm cũng hiện lên rõ ràng, sắc mặt cũng không còn hồng hào như trước.

“Bạch Hoài An, lúc trước có phải anh đã từng nói với em, cho dù là bận công việc, cũng phải biết yêu quý lấy bản thân”

Hoắc Tùng Quân làm ra vẻ mặt không hài lòng, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lần, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy gầy đi.

“Tôi… mấy ngày nay tôi đều ăn đúng giờ” Bạch Hoài An xấu hổ gãi đầu giải thích một câu.

Hoắc Tùng Quân không nghe cô nói, đi thẳng vào phòng liền thấy phòng khách chất đầy tự liệu cùng bản thảo, đường nét lộn xộn, sách vở, thậm chí có vài bức tranh nằm rải rác trên bàn ăn.

Bên trong bếp nồi chảo vẫn được xếp ngay ngắn tại vị trí cũ, hơn nữa tủ lạnh cũng không có bất cứ thứ gì.

Anh bình tĩnh quay đầu lại nhìn Bạch Hoài An, thấy cô đang luống cuống tay chân dọn một vị trí trống trên ghế sô pha để anh có thể ngồi xuống: “Anh, anh ngồi đi.”

Hoắc Tùng Quân thở dài, anh cảm thấy không nên để Bạch Hoài An một mình, cô hoàn toàn không thể chăm sóc bản thân, căn bản mỗi lần bắt đầu công việc là sẽ không quan tâm tới những chuyện xung quanh nữa.

“Em nói cho anh biết hôm nay em ăn gì?” Hoắc Tùng Quân hỏi.

Bạch Hoài An ấp úng không nói nên lời.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay: “Hiện tại cũng đã muộn như vậy rồi, em cái gì cũng chưa ăn.”

Dưới cái nhìn của anh, Bạch Hoài An đành phải gật đầu: “Tôi… tôi… không phải gần đây rất bận rộn sao?”

“Nếu bạn là có thể bỏ bữa sao?” Hoắc Tùng Quân hỏi ngược lại.

Bạch Hoài An lúc này vẫn cúi đầu: “Hừ, tôi sai rồi, tôi không nên bỏ bữa”

Hoắc Tùng Quân lần này thật sự cảm thấy mình nói đúng, cũng may sau khi nghe lời ông nội thì anh đã đến đây một chuyến, nếu không anh cũng không biết Bạch Hoài An còn có cách sống thích ngược đãi bản thân mình như vậy.

“Bạn bè của em đâu?”

“Sở Minh Nguyệt, mấy ngày nay cô ấy có việc phải làm, không ở nhà” Bạch Hoài An thành thật trả lời, thoạt nhìn trông cực kỳ khôn ngoan.

Cô càng như vậy, Hoắc Tùng Quân càng không đành lòng nói nặng lời với cô, cuối cùng tất cả mọi bất mãn trong lòng đều hóa thành một tiếng thở dài.

“Quên đi, anh cũng không nói chuyện này với em nữa. Thu dọn một chút, bây giờ chúng ta đi ăn cơm” Hoắc Tùng Quân vốn định đưa cô đi chơi, nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh lại thôi không nhắc tới nữa.

Đồ ăn trong tủ lạnh không có, cho dù Hoắc Tùng Quân muốn phát huy tài nấu nướng của mình cũng không có chỗ nào để thể hiện.

Ngay lập tức anh liền gọi cho Triệu Khôi Vĩ đến nhà hàng mà anh thường tới, đóng gói đồ ăn mang tới đây. Còn cố ý dặn dò nói: “Phải là thức ăn nhẹ nhưng phải chú trọng tới dinh dưỡng”

Không biết Bạch Hoài An đã mấy bữa chưa ăn, sợ dạ dày của cô không chịu nổi.

Triệu Khôi Vĩ rất nhanh đã đem đồ ăn đưa tới, lúc đưa cho Hoắc Tùng Quân, anh ấy thoáng nhìn thấy Bạch Hoài An trong phòng, trong nháy mắt không khỏi nhìn chằm chằm về phía ông chủ nhà mình.

Hoắc Tùng Quân thản nhiên mà liếc mắt nhìn anh ấy: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều.”

Trước khi Triệu Khôi Vĩ có thời gian giải thích, Hoắc Tùng Quân trực tiếp đóng cửa lại.

Anh ấy sờ mũi tỏ vẻ khó hiểu, rõ ràng ông chủ đang ở cùng người trong lòng, tại sao lại tức giận như vậy?

Có phải anh muốn tìm bất mãn, cho nên mới đem toàn bộ tức giận phát tiết lên người mình.

Trong phòng, ngay khi Hoắc Tùng Quân bày thức ăn ra, Bạch Hoài An giống như hổ đói không ngừng ăn ngấu nghiến.

Quả thật cô rất đói, lúc Hoắc Tùng Quân chưa tới, cô còn không cảm thấy được, nhưng khi đồ ăn vừa được bày ra, ngửi thấy mùi hương liền đói bụng.

Nhìn bộ dáng ăn ngấu ăn nghiên của cô lúc này khiến Hoắc Tùng Quần lo lắng không thôi.

Anh ngồi ở một bên, chuyên tâm phục vụ Bạch Hoài An ăn, vừa kịp thời bóc tôm cho cô ăn, vừa thận trọng nhắc nhở cô ăn từ từ.

Khi đã ăn no, Bạch Hoài An cũng bắt đầu buồn ngủ, cả người bắt đầu mơ màng.

Hoắc Tùng Quận sau khi thu dọn đống hộp cơm trên bàn, nhìn thấy Bạch Hoài An đã nằm trên bàn, trong lòng cảm thấy có chút đau cùng bất đắc dĩ.

Chuyện hẹn hò xem như ngâm nước nóng, Bạch Hoài An cảm thấy mệt mỏi, cũng không có biện pháp.

Thấy cô thật sự đã ngủ rất say, Hoắc Tùng Quân thận trọng bước tới, cúi người xuống bế cô, cẩn thận đưa cô về phòng ngủ.

Sau một vài động tác nhưng Bạch Hoài An vẫn chưa tỉnh lại, có thể thấy cô thực sự rất mệt mỏi. Mấy ngày nay không biết tự hành hạ bản thân như thế nào, đã bao lâu rồi không có chợp måt.

Hoắc Tùng Quân giúp cô đắp chăn bông cẩn thận, vừa định đứng dậy, lại phát hiện ngón tay trắng nõn đang gắt gao túm chặt lấy áo anh, khiến anh phải cúi xuống dán sát vào mặt cô.

Hơi thở của hai người đan xen vào nhau, khuôn mặt của hai người cũng vô cùng gần.

Hoắc Tùng Quân nhìn khuôn mặt xinh xắn gần trong gang tấc, tim đập rất dữ dội, người trong lòng mỗi ngày đều nghĩ đến lại đang ở ngay trước mặt, hơn nữa còn gần như vậy, nói không có suy nghĩ khác là nói dối.

Anh kìm chế hơi thở của mình, hầu kết không ngừng lăn lộn, đôi môi mỏng của anh khẽ run lên.

Anh rất muốn hôn nó, nhưng lại sợ sẽ đánh thức người anh yêu, khó khăn lắm cô mới có được giấc ngủ say, cũng không nên quấy rầy..

Hoắc Tùng Quân cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng đôi mắt lạnh lùng kia lại không kiềm chế được nhìn chằm chằm vào đôi môi ửng hồng của cô.

Phải rất cố gắng anh mới nhìn đi nơi khác, cẩn thận thoát khỏi những ngón tay cô, đột ngột đứng dậy, theo đó mà hít vào một ngụm khí lớn.

Trên trán anh lấm tấm mồ hôi như thể đã trải qua rất lớn đau khổ vậy.

Sau khi thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn Bạch Hoài An còn đang ngủ say, thận trọng hôn lên trán cô, thanh âm khàn khàn khẽ thở dài: “Hoài An, sớm hay muộn anh cũng sẽ bị em bức điên mất thôi.”

Đáp lại anh chỉ là tiếng hít thở nhàn nhạt của Bạch Hoài An.

“Đúng là cô gái không tim không phổi.” Ánh mắt của anh tràn ngập nuông chiều, thanh âm nhu hòa, ngồi xuống bên cạnh giường quan sát cô thật kỹ.

Bạch Hoài An trực tiếp ngủ đến tối, đến khi cô mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy một người ngồi bên cạnh giường mình, liền bị dọa sợ, thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng.

“Là anh.”

Khi giọng nói của Hoắc Tùng Quân vang lên, cô mới hoàn hồn, bật đèn lên: “Anh không đi à?”

Câu đầu tiên cô tỉnh lại chính là cái này, Hoắc Tùng Quân vẻ mặt đau khổ: “Em ngủ say như vậy, anh sợ anh đi rồi, có người xông vào phòng, em cũng không biết”

Bạch Hoài An vò đầu, có chút xấu hổ.

Hoắc Tùng Quân đến tìm cô, cô ăn cơm xong không nói lời nào liền trực tiếp ngủ thiếp đi, thật sự là không đúng phép.

Thân hình cao lớn của anh, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, trông vô cùng tội nghiệp.

Bạch Hoài An nhanh chóng kéo anh ngồi ở trên giường nhỏ của mình: “Không phải anh vẫn luôn ngồi ở chỗ đó đấy chứ?”

Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Đúng vậy, cả người anh đều cứng ngắc. Em nói xem có đau không?”

Bạch Hoài An sửng sốt một chút, đột nhiên đỏ mặt: “Như thế nào? Đau như thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment