Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 122

Chương 122: Người con gái mà anh tự hào nhất

Nhìn thấy một bó hoa lớn như vậy, Lâm Bách Châu có phần hơi sững sờ, nhìn cái đầu nhỏ nhô ra sau bó hoa lớn, vô thức hỏi: Bó hoa này là của..”

Bị anh ta hỏi như vậy, Bạch Hoài An có chút xấu hổ, hai má ửng hồng: “Là Hoắc Tùng Quân tặng, quá khoa trương, đúng không?”

Tuy miệng Bạch Hoài An nói ra những lời ghét bỏ, nhưng gương mặt cô lại không giấu nổi niềm vui sướng.

Lâm Bách Châu nhìn bó hoa mà mình đã lựa chọn thật tỉ mỉ trong tay, trong lòng liên cảm thấy có chút chua xót.

Đúng lúc này, Bạch Hoài An cũng nhìn vào bó hoa trong tay Lâm Bách Châu, hỏi: “Bó hoa này tặng tôi sao?

Lâm Bách Châu cong môi cười: “Ừ, hôm nay anh phải tăng ca ở bệnh viện, không thể đích thân đến xem cuộc thi của em, cũng không thể là người đầu tiên chúc mừng em, vì vậy sau khi tan làm xong anh liền đến đây đền bù tổn thất cho em”

Khi nói lời này, gương mặt của Lâm Bách Châu vô cùng dịu dàng, cả người anh như tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu nhẹ, khiến người nhìn có chút chói mắt.

Trong lòng Bạch Hoài An cảm thấy có chút kỳ lạ, hôm nay bác sĩ Lâm dường như có chút kỳ lạ, nhưng cô không thể nói ra được anh ta kỳ lạ ở chỗ nào.

Nhìn bó hoa đưa cho mình, Bạch Hòại An vội vàng đặt bó hoa lớn trong tay xuống, cầm lấy bó hoa của Lâm Bách Châu: “Cảm ơn anh, bó hoa thật sự rất đẹp”

“Em thích là tốt rồi”

Lâm Bách Châu mỉm cười nhìn về phía sau cô: “Em không mời anh vào nhà sao?”

“À, xin lỗi anh, trong nhà có chút lộn xộn, mời anh vào” Bạch Hoài An vội vàng mời Lâm Bách Châu vào, tìm một cái lọ, rồi cắm hoa anh ta mang tới, sau đó nhìn bó hoa lớn của Hoắc Tùng Quân liền cảm thấy vô cùng đau đầu, không biết nên xử lý như thế nào.

Lâm Bách Châu nhìn bó hoa lớn đó, cảm thấy rất khó chịu. Anh ta cúi đầu nhíu mày, định đi đến bên cạnh nói chuyện với Bạch Hoài An

nhưng không cẩn thận đụng vài cái bàn.

Bó hoa lớn trực tiếp rơi từ trên bàn xuống, nhiều bông hoa bị gãy, những cảnh hoa cũng rơi rải rác khắp sàn nhà. Bạch Hoài An thấy vậy liền vô cùng xót xa.

Đây là bó hoa đầu tiên Hoắc Tùng Quân tặng cho cô, quen nhau lâu như vậy, kết hôn ba năm cũng chưa từng được anh tặng hoa lấy một lần, nhưng đây là lần đầu tiên, Tuy ngoài miệng cứ nói không thích nhưng thực ra trong lòng cô rất vui. Nhưng bây giờ những bông hoa này lại nặng nề nằm dưới đất, rất nhiều bỗng đã bị gãy nát, không còn dùng được nữa.

“Xin lỗi em, anh… anh không để ý” Lâm Bách Châu vội vàng xin lỗi, tay nắm chặt lấy phần eo bị đụng phải, vẻ mặt vô cùng áy náy.

Bạch Hoài An cố gắng kìm nén sự xót xa, vội xua tay nói: “Không sao đâu, anh cũng đâu có cố ý”.

Vừa nói cô vừa nhìn eo Lâm Bách Châu, quan tâm hỏi anh: “Chỗ bị đụng có đau không? Có cần bôi thuốc không?”

“Chỉ là một vết thương nhỏ, không sao đâu.”

Lâm Bách Châu nhìn bó hoa nằm dưới đất, đột nhiên một niềm sung sướng trào dâng trong lòng anh ta, thậm chí phần eo bị đụng vào bàn cũng không còn đau nữa.

Hai người trò chuyện một lúc, Lâm Bách Châu sợ quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của Bạch Hoài An nên chẳng mấy chốc cũng đứng dậy ra về.

“Ngày mai khi em thi vòng chung kết, anh nhất định sẽ có mặt ở đó.”

Hai mắt Bạch Hoài An cong lên: “Không sao đâu, nếu như anh có chuyện quan trọng thì cứ làm đi, không cần đến đâu. Đợi đến khi có kết quả cuối cùng, tôi sẽ báo cho anh”.

Nhìn thấy Lâm Bách Châu rời đi, Bạch Hoài An liền thở phào nhẹ nhõm. Trước đây khi cô ngồi nói chuyện với anh ta cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng không biết tại sao, khi hai người gặp mặt, thái độ của anh ta vô cùng kỳ lạ, khiến cô cảm thấy có chút không thích ứng được.

Đóng cửa lại, Bạch Hoài An liền vội vàng chạy đến bên bó hoa lớn, cẩn thận nhặt từng bông hoa bị gãy lên, trong lòng vô cùng xót xa.

Cô chọn ra những bông hoa còn nguyên vẹn, cẩn thận cắm chúng vào bình, sau đó dọn dẹp những cánh hoa đã gãy.

Nhưng bó hoa này quá lớn, để có thể dọn dẹp hết khá tốn nhiều thời gian.

Trong khi cô đang chuyên tâm dọn dẹp, bỗng Hoắc Tùng Quân gọi video, sau khi Bạch Hoài An nối máy, gương mặt điển trai của anh liền xuất hiện trên màn ảnh.

Anh hiện đang làm việc, cúi thấp đầu nhìn vào một tập văn kiện, gương mặt anh đeo thêm một chiếc kính, ẩn dưới chiếc kính đó là vẻ lạnh lùng bình tĩnh của anh, trông có chút xa lạ nhưng vẫn vô cùng đẹp trai.

“Nghe nói người đàn ông quyến rũ nhất là khi đang tập trung làm việc, quả nhiên không sai” Bạch Hoài An buông lời trêu chọc, đồng thời cũng chiêm ngưỡng gương mặt tuấn tú của anh.

Hoắc Tùng Quân thấp giọng cười, ngẩng đầu lên, khóe miệng mang theo ý cười xấu xa: “Dáng vẻ đẹp trai nhất của anh, em lĩnh hội rồi nhưng lại chưa thấy”

Bạch Hoài An sững sờ một lúc, nhất thời không biết phản ứng sao, sau khi hiểu được lời nói của anh, cô lập tức đỏ mặt.

Người này bị làm sao vậy?

Chẳng lẽ là mùa xuân đến, vạn vật đều sinh sôi nảy nở, chẳng lẽ đến một người đàn ông vốn vô cùng lạnh lùng như Hoắc Tùng Quân cũng đến mùa động dục?

Nói lời nào cũng vô cùng ám muội.

Ngay khi Hoắc Tùng Quân nhìn lên, anh nhận ra sau lưng cô có hai chiếc lọ hoa, một lọ là hoa hồng anh tặng, anh rất quen thuộc, còn lại là một bó hoa tươi trang nhã, anh chưa từng thấy qua.

Anh hơi nhíu mày: “Hoài An, hôm qua anh đến nhà em chưa từng thấy bó hoa ấy, nó ở đầu ra vậy?”

Bạch Hoài An ngoái đầu nhìn lại: “Một bó là anh tặng tôi, còn một bó là của Lâm Bách Châu. Lúc nãy anh ấy đến, nói rằng hôm nay anh ấy phải tăng ca nên không kịp đến chúc mừng tôi, vì vậy mới đến tận nhà tặng hoa”

Hoắc Tùng Quân nghiến răng nghiến lợi, cái tên thối tha ấy, lại đi nịnh bợ Bạch Hoài An, lúc trước anh đã nói rất rõ ràng với anh ta, Bạch Hoài An là người phụ nữ của anh.

Lâm Bách Châu này biết vậy mà vẫn đụng vào, phải để anh trai của anh ta dạy cho anh ta một bài học thích đáng mới được.

Anh hít một hơi thật sâu, bỗng nhận ra Bạch Hoài An chỉ cắm một nửa số hoa hồng anh tặng vào lọ, còn số còn lại thì đã bị gãy nát hết, Bạch Hoài An vừa dọn dẹp vừa xót xa.

“Mấy bông hoa này chất lượng kém vậy sao, sao chưa đến nửa tiếng đã nát hết rồi?”

không biết chọn loại tốt nhất chứ, chẳng phải anh đã dặn là chọn Hoắc Tùng Quân nhíu mày, sao lúc Triệu Khôi Vĩ chọn hoa loại đắt nhất rồi ư?

Bạch Hoài An lắc đầu cười khổ: “Hoa rất tốt. Chỉ là vừa rồi Lâm Bách Châu vô tình đụng phải cái bàn, bó hoa quá lớn, rơi xuống đất liền gãy”.

Gương mặt Hoắc Tùng Quân nghiêm lại, cây bút bị anh nắm chặt đến mức kêu ‘rắc’ một tiếng.

Cố ý, chắc chắn là Lâm Bách Châu cố ý.

Đồ chó này.

“Hoài An, hiện tại bạn cùng phòng của em không có nhà một mình em ở nhà tốt nhất đừng tùy tiện cho người đàn ông khác vào nhà, vừa không tốt lại vừa không an toàn.”

Đặc biệt là những người đàn ông có ý đồ xấu với em.

Sau khi Hoắc Tùng Quân nói những lời này, Bạch Hoài An liền ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Còn anh thì sao? Tôi nhớ mấy ngày nay anh thường xuyên đến nhà tôi”.

“Sao anh lại giống những người đàn ông đó được”

Hoắc Tùng Quân nghiêm túc nói: “Sau này anh sẽ cưới em về, anh sẽ trở thành bố của con em, em không thể đánh đồng anh với kẻ khác được”

Bạch Hoài An liếc xéo anh một cái: “Bây giờ chúng ta đều có ở còn là vợ chồng nữa, anh nghĩ xa như vậy làm gì”.

Gương mặt Hoắc Tùng Quân ngưng trệ một chút, rõ ràng sắc mặt không chút thay đổi, nhưng trong đôi mắt của anh lại hiện lên phần nào nỗi u uất và tủi thân.

“Hoài An, chúng ta hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, tại sao anh vẫn chưa thể chính thức có em? Đến bao giờ anh mới có thể bên em đây?”

Bạch Hoài An nhướng mày, cười ranh mãnh: “Quả thực là không công bằng với anh, dường như em tôi như loại con gái làm tình xong là chạy vậy”.

Vừa nói, ánh mắt của cô ấy vừa hiện lên vẻ suy tư, Hoắc Tùng Quân nghe thấy vậy dường như nín thở, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Lẽ nào Bạch Hoài An đã đồng ý ở bên anh rồi sao?

Bạch Hoài An nhìn bộ dạng căng thẳng của anh, cong môi nở một nụ cười bí hiểm: “Thế này đi, nếu như tôi giành giải nhất trong cuộc thi ngày mai thì tôi sẽ trở thành bạn gái của anh. Còn nếu như tôi không chiến thắng, vậy thì anh đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi.”

Hoắc Tùng Quân thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu xuống, nở một nụ cười thoải mái: “Một lời đã định, bạn gái của anh.”

“Tại sao anh lại tự tin hơn về tôi như vậy? Đến tôi còn chưa biết kết quả ngày mai sẽ ra sao” Bạch Hoài An cười khổ, dáng vẻ đầy bất lực.

Hoắc Tùng Quân nhướng mắt nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy tin tưởng: “Đó là bởi vì anh có lòng tin của em. Suốt một tháng nay em nỗ lực như thế nào anh đều nhìn thấy hết, vì vậy em nhất định sẽ trở thành quán quân”

Trong lòng Bạch Hoài An bỗng cảm thấy nóng rực, nhận được một lười nói đầy chấn động như vậy, cô liền đặt cành hoa trong tay xuống, nhìn anh đầy nghiêm túc: “Hoắc Tùng Quân, nếu như… nếu như ngày mai tôi không giành được giải nhất, vậy anh có cảm thấy thất vọng không?”

Bạch Hoài An cảm thấy vô cùng lo lắng, một tháng trở lại đây, mọi người xung quanh đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô, đến cả Trần Thanh Minh cũng luôn đồng hành cùng cô trong suốt thời gian thi đấu.

Tuy cô chỉ là một nhân viên mới, vậy mà lại có được cơ hội quý giá như vậy, ngoại trừ Phương Ly ra, toàn bộ phòng thiết kế đều sát cánh bên cô.

Nếu cô không giành được chức vô địch, liệu họ có trách cô không, họ có thất vọng về cô không?

Điều này vẫn luôn là nỗi lo lắng của cô, mặc dù ngoài mặt rất thoải mái nhưng thực ra trong lòng cô lại rất nặng nề.

Hoắc Tùng Quân nhìn vẻ lo lắng giữa hai hàng lông mày của cô, đột nhiên nở nụ cười: “Đồ ngốc, em nói vớ vẩn gì vậy? Em sẽ mãi mãi là người con gái mà anh tự hào nhất.”

Bình Luận (0)
Comment