Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 135

Chương 135: Trình độ không được

Sở Minh Nguyệt không nhận ra gương mặt Bạch Hoài An có chút không bình thường, nhìn thấy cô lơ đơ, ánh mắt mơ màng, mới do dự một chút, nói với Hoắc Tùng Quân: “Cậu ấy, hình như cậu ấy say rồi”.

Hoắc Tùng Quân ngẩn ra: “Cô ấy mới uống một cốc rượu thôi mà, hơn nữa vừa rồi cũng không thấy say lắm”

Chưa nghe thấy loại rượu nào mà đến nửa tiếng mới say.

Anh nhìn chai đồ uống trong tay Bạch Hoài An, lúc này mới chú ý đến vấn đề: “Thứ cậu ấy uống không phải là nước ngọt, là rượu”

Hoắc Tùng Quân vừa để Bạch Hoài An đang say rượu tựa vào vai mình, vừa cầm chai nước ngọt qua nhìn, nhất thời dở khóc dở cười Đây hoàn toàn không phải là nước ngọt, là rượu có vị nước trái cây, uống gần như không có mùi rượu, hoàn toàn là mùi nước trái cây, nhưng còn rất mạnh.

Vốn dĩ tửu lượng của Bạch Hoài An đã không tốt, chai rượu này đã uống gần hết rồi, chẳng trách lại say như vậy.

“Hoắc Tùng Quân, em… đầu em hơi choáng, rất khó chịu”

Cả người Bạch Hoài An dựa vào trên người Hoắc Tùng Quân, say mê man, đôi mắt tràn đầy sương mù, khiến đôi mắt hoa đào trở lên đẹp mê hồn.

Yết hầu Hoắc Tùng Quân chuyển động lên xuống, trong lòng cũng nóng bỏng, nhưng rất nhanh, giọng ca khó nghe của Lâm Bách Vĩ đã dập tắt ngọn lửa trong lòng Hoắc Tùng Quân.

Nhìn Bạch Hoài An đang ôm cổ mình, gương mặt nhỏ không ngừng cọ vào cằm mình, cuối cùng Hoắc Tùng Quân cũng không thể chịu được rút cánh tay ra, ôm cả người cô lên người mình, vỗ nhẹ lưng Bạch Hoài An, giọng nói dịu dàng đến không thể tin được: “Muốn ngủ sao?”

“Đúng, rất mệt, muốn ngủ” Trong giọng nói của Bạch Hi An có sự ngọt ngào nũng nịu. Hoắc Tùng Quân chỉ đành nói với Sở Minh Nguyệt và những người khác: “Tôi tìm quản lý sắp xếp cho Hoài An một phòng Những người khác cũng biết chuyện Bạch Hoài An uống nhầm rượu, cũng hiểu, chỉ có ánh mắt Lâm Bách Châu nhìn bóng dáng Hoắc Tùng Quân bể Bạch Hoài An đi càng thêm thâm sâu hơn.

Đến lúc đó chỉ có hai người Hoài An và anh ta ở đấy, ai biết đồ chó Hoắc Tùng Quân sẽ làm gì với Hoài An chứ.

“Tôi cũng đi cùng.”

Anh ta chuẩn bị đứng dậy, bị Lâm Bách Vĩ trực tiếp ẩn xuống: “Em đi làm gì chứ? Đừng quên bây giờ người ta là người yêu của nhau, em đi rồi không thấy ngượng sao?”

Lời này quả thật không thể nào phản bác, nếu như Hoắc Tùng Quân không xác nhận quan hệ với Hoài An, anh ta đi thích đi theo thì đi, nhưng bây giờ anh ta hoàn toàn không có lập trường.

Lâm Bách Châu mím môi, chỉ có thể ngồi xuống.

Lâm Bách Vĩ nói với Trần Thanh Minh: “Nào, Tổng giám đốc Trần, bấm cho tôi bài ‘Chân trời nơi nào không có cỏ thơm Vốn dĩ tâm trạng của Lâm Bách Châu đang rất ảm đảm, nghe thấy câu này, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Loại chuyện rắc muối vào vết thương này, Lâm Bách Vĩ làm thật thuận tay mà.

Lâm Bách Châu nhịn một lúc lâu, luôn ám thị, đây là anh trai ruột của mình, là anh trai ruột, mới không làm ra hành động đại nghĩa diệt thân.

Hoắc Tùng Quân bế Bạch Hoài An vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, kiên nhẫn cởi giày và áo khoác cho cô, đang chuẩn bị đắp chăn cho cô, đột nhiên một đôi cánh tay trắng như tuyết duỗi ra, ôm lấy cổ anh.

Gương mặt xinh đẹp của Bạch Hoài An tiến lại gần, dụi chiếc mũi nhỏ vào chiếc mũi cao của anh, trong giọng nói mang theo sự làm nũng của hơi rượu: “Hì hì, Hoắc Tùng Quân, em rất thích anh, rất thích anh”.

Lời nói vô thức của Bạch Hoài An, khiến trái tim Hoắc Tùng Quân mềm nhũn thành vũng nước.

Hoắc Tùng Quân ôm em cô, giọng nói khàn khàn lại cưng chiều: “Thích bao nhiêu?

“Đặc biệt đặc biệt thích, khi trở thành bạn gái của anh, em vui đến mức muốn bay lên.” Cô vẫn còn say, khi nói ra những lời này rõ ràng là rất chân thành.

Hoắc Tùng Quân dường như không khống chế được mình nữa, có một loại xúc động muốn nhập cả người cô vào trong xương cốt mình.

Bạch Hoài An nói xong câu này, khóe miệng nhệch ra, nước mắt chảy ra, đặc biệt tủi thân: “Lúc trước anh đối với em không tốt, em sợ sau này anh cũng không tốt với em. Một năm đó em rất khó chịu, trong lòng em biết rõ anh rất xấu, anh lừa em, anh thích người khác, nhưng em vẫn không nhịn được mà nhớ anh, muốn gặp anh”

“Hoắc Tùng Quân, sao anh lại xấu như vậy chứ?”

Bạch Hoài An nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống từng hạt một, giống như chảy vào trong trái tim Hoắc Tùng Quần vậy.

Tim anh dường như bị bóp chặt lại, tràn đầy đau lòng lau nước mắt cho cô.

Sau khi Bạch Hoài An trở về, biểu hiện vô cùng mạnh mẽ trước mặt anh, từ sự bài xích chán ghét ban đầu đến sự tiếp nhận yêu thích bây giờ, cô vẫn chưa từng biểu hiện sự tủi thân đau buồn như vậy trước mặt mình.

Hoắc Tùng Quân cẩn thận hôn cô, nhẹ nhàng hôn lên trán, mí mắt, mũi, cuối cùng là hôn lên môi cô.

Nhẹ nhàng mềm mại, mang theo sự yêu thương vô bờ bến.

“Anh xin thề, sau này tuyệt đối sẽ không khiến em thất vọng, tuyệt đối sẽ không, cả đời này anh đều sẽ đối xử tốt với em”

Giọng nói trầm thấp của anh tràn đầy kiên định, nhưng Bạch Hoài An đã sớm ngủ say rồi, không hề nghe thấy.

Nhìn thấy dáng vẻ ngủ ngon lành mà nước mắt vẫn lưng tròng của cô, Hoắc Tùng Quân vừa bất lực vừa buồn cười, đặt cô trở lại giường, đắp chăn cho cô, đi vào phòng tắm vắt khăn nóng, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt cô.

Hoắc Tùng Quân ngồi bên cạnh cô một lúc lâu, mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Ở cửa có một phục vụ đang đứng ở đó, anh đặc biệt căn dặn: “Nghe thấy bên trong có động tĩnh, nếu như cô ấy tỉnh rồi thì lập tức thông báo cho tôi” .

“Vâng ạ, Tổng giám đốc Hoắc Phục vụ nữ vô cùng cung kính. Nhìn bóng lưng cao lớn của Hoắc Tùng Quân, cô ta tràn đầy ngưỡng mộ với cô gái ở bên trong.

Đấy chính là Hoắc Tùng Quần đấy, cả thành phố An Lạc này, bao nhiêu người phụ nữ muốn được gả cho Hoắc Tùng Quân. Cô gái này có thể được Hoắc Tùng Quân thích như vậy, cưng chiều như vậy, đối xử như vậy, thật ra may mắn, quá khiến người khác ngưỡng mộ rồi.

Hoắc Tùng Quân quay trở lại phòng bao, nhìn thấy Châu Hữu Thiên đang tràn đầy xuân phong nói chuyện với Sở Minh Nguyệt, Trần Thanh Minh và Lâm Bách Châu tràn đầy đau khổ nghe Lâm Bách Vĩ hát.

Anh nhếch môi cười, vẫn chưa trở về vị trí của mình, thì nghe thấy Lâm Bách Ví cầm micro nháy mắt trêu ghẹo anh.

“Y, Tổng giám đốc Hoắc, đưa người đi nghỉ ngơi, mà đưa cả nửa tiếng sao? Thành thật khai ra, cậu đi làm cái gì vậy?”

Hoắc Tùng Quân nhướng mày, nhẹ nhàng liếc Lâm Bách Vĩ một cái, đang chuẩn bị ứng phó anh ta hai câu, thì thấy Lâm Bách Châu cũng đang nhìn chằm chằm mình, đột nhiên cười: “Chuyện bí mật giữa hai người chúng tôi, dựa vào cái gì mà nói cho các người biết chứ? Hát của cậu đi”

Mặc dù Hoắc Tùng Quân không nói gì, nhưng ánh mắt ám muội, Lâm Bách Châu bóp chặt cái lon trên tay, gần như bóp ra một cái lỗ.

Dáng vẻ đắc ý của Hoắc Tùng Quân, thật sự rất ngứa mắt.

Lâm Bách Châu hừ lạnh một tiếng, đánh giá lên xuống, khóe miệng cong lên khinh thường: “Mới ba mươi phút, xem ra trình độ của Tổng giám đốc Hoắc cũng bình thường thôi. Có cần tôi đến nam khoa của bệnh viện chúng tôi lấy cho anh ít thuốc không?

Hoắc Tùng Quân không cười nổi nữa, sắc mặt nhanh chóng đen si, ánh mắt mang theo mưa gió đáng sợ. Lâm Bách Châu này đang nghi ngờ năng lực của anh sao?

Anh ta vậy mà lại nghi ngờ về năng lực phương diện này của anh sao?

Hoắc Tùng Quân cười lạnh: “Anh vẫn nên để lại thuốc cho mình đi, nhìn dáng vẻ yếu ớt không chịu được gió của anh, quả thật cần phải bồi bổ một chút.”

Lâm Bách Châu nghiến răng, bởi vì chuyện tình cảm không thuận lợi, cộng thêm gần đây công việc của anh ta có chút bận, đoạn thời gian này quả thật gầy đi không ít, nhưng lại bị Hoắc Tùng Quân nói thành “yếu ớt không chịu được gió”, thật sự khiến người ta tức giận mà.

Lâm Bách Vĩ phát hiện Hoắc Tùng Quân và em trai mình lại bắt đầu gây chuyện, vuốt trán, vội vàng làm hòa: “Bách Châu, đừng nói như vậy, Hoắc Tùng Quân thật sự coi như là không tồi rồi, ít nhất cũng ở mức trung bình rồi”.

Lời này vừa nói ra, Hoắc Tùng Quân rất muốn đánh người, Lâm Bách Vĩ nói lời này chỉ bằng đừng nói nữa.

Lâm Bách Vĩ nghe thấy anh trai mình cuối cùng cũng nói được một câu mà mình thích nghe, khóe miệng cong lên cười, nhàn nhạt nói: “Anh, cần phải tính thêm một chút, cắt đầu bỏ đuôi, e rằng cũng chỉ có tầm hai mươi mấy phút thôi.”

Ngón tay Hoắc Tùng Quân bóp kêu răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai người nghĩ nhiều rồi, Hoài An uống say rồi, sao tôi có thể vào lúc này giở trò với cô ấy được chứ? Tôi cũng không phải là dã thú”

Châu Hữu Thiên thấy bọn họ nói chuyện càng ngày càng đột phá giới hạn, vội vàng hồ dừng lại: “Đừng nói nữa, ở đây còn có con gái đấy, các người chú ý một chút.”

Quả thật Sở Minh Nguyệt cảm thấy có chút ngại ngùng, mấy người đàn ông nói chuyện với nhau, mình nghe vào quả thật có chút không thích hợp, đặc biệt nhân vật chính còn là bạn thân mình với bạn trai của bạn thân mình.

Sở Minh Nguyệt cảm kích nhìn Châu Hữu Thiên, đối phương đáp lại cô ấy bằng một nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Khuôn mặt đẹp trai, dương quang tùy ý, vẻ đẹp khiến bao người phải khao khát.

Tim Sở Minh Nguyệt đột nhiên kịch liệt chuyển động.

Bình Luận (0)
Comment