Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 141

Chương 141: Ăn miếng trả miếng

Người lái xe nghe thấy giọng nói gấp gáp của ông cụ, vội vàng dừng xe, thấy ông cụ đã bắt đầu xuống xe, vội vàng đi xuống, đỡ ông cụ.

“Ông chủ, không phải chúng ta còn chưa đến nơi sao?” Sắc mặt người lái xe nghi ngờ, không biết ông cụ đòi dừng xe ở đây làm gì.

Ông cụ nhìn cô gái bình tĩnh nghiêm túc phía trước, ánh mắt hơi dịu lại, nói với người lái xe: “Cậu đi về phía trước xem xảy ra chuyện gì”.

Tài xế vội vàng đi qua nghe ngóng, qua một lúc đi thở hồng hộc chạy về: “Ông chủ, phía trước xảy ra tai nạn xe, nghe nói cô gái lái xe đâm vào một người đi xe đạp, bây giờ còn đang tranh luận. Có điều tôi đi qua xem, cảm thấy cô gái kia hình như bị ăn vạ rồi. Người đàn ông kia trông có vẻ rất huênh hoang, chắc nhìn thấy cô gái này dễ bắt nạt”.

Ông cụ biết xảy ra chuyện gì, thì quay đầu căn dặn tài xế: “Tôi đi qua xem, lát nữa cậu giả vờ không quen biết tôi, nghe thấy chưa?”

“Nghe, nghe rõ rồi” Vẻ uy nghiêm trên người ông cụ khiến tài xế không dám không đồng ý, chỉ là anh ta không hiểu, tại sao ông cụ lại đột nhiên quan tâm đến chuyện này.

Nghĩ đến dung mạo xinh đẹp của cô gái kia, trong đầu anh ta đột nhiên có một ý nghĩa Không phải ông chủ muốn giới thiệu cô gái kia cho cậu chủ nhà bọn họ đấy chứ?

Bên đó rất loạn, tài xế không yên tâm để ông cụ đi qua một mình, vội vàng đi theo, giữ khoảng cách với ông cụ, không xa cũng không gần.

Cảnh sát còn chưa tới, chắc phải một lúc nữa, người đàn ông kia vẫn không thành thực, ngồi trên đất nói từng câu một, đùa giỡn thô tục, dùng lời nói tục tĩu để phỏng đoán Bạch Hoài An.

“Người đẹp, cô xinh đẹp như vậy, xe này không phải của cô đúng không?” Bạch Hoài An liếc anh ta, không nói gì.

Người đàn ông kia lại càng quá quắt hơn: “Vừa rồi tôi nghe thấy cô gọi điện thoại kêu Tổng giám đốc Trần, đó là người tình của có đúng không?

Tổng giám đốc Trần kia bao nhiêu tuổi rồi, đã qua năm mươi chưa?”.

Anh ta cười thô tục, đánh giá Bạch Hoài An từ đầu đến cuối: “Loại phụ nữ giống như cô tôi đã thấy nhiều rồi, chân dài, có thể khiến đàn ông mua nhà mua xe cho, không biết xấu hổ. Nếu như là con gái tôi, nó dám thế này, tôi sẽ đánh gãy chân nó”.

“Anh ngậm miệng lại cho tôi”

Bạch Hoài An thấy anh ta càng nói càng khó nghe: “Vu khống bôi nhọ là phạm pháp đấy. Tôi không ngại khi cảnh sát đến đây sẽ xử lý cùng với chuyện ăn vạ của anh đâu”

Người đàn ông thấy thái độ của cô cứng như vậy, lúc này mới im lặng, nhưng trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Có bản lĩnh làm loại chuyện này, còn không cho người ta nói”.

Đúng lúc ông cụ đi đến, nghe thấy người đàn ông này nói như vậy, cũng vô cùng tức giận, khuôn mặt vốn dĩ đã nghiêm khắc, lúc này lại càng uy nghiêm hơn.

“Thằng nhóc kia, nói chuyện thì phải có chứng cứ, cậu và con gái người ta không quen biết, dựa vào cái gì mà lại dùng lời lẽ độc ác để suy đoán về người ta như vậy?

Nhân phẩm của cậu không được rồi”

Người đàn ông kia bị ông cụ giáo huấn, không kiên nhẫn ngẩng đầu, mắng: “Ông già nhà ông nói lung tung cái gì. Cút đi, đừng lo chuyện bao đồng. Nhân lúc còn sống thì đi dạy dỗ con cháu mình đi, đừng có tham gia náo nhiệt nữa.”

Tài xe nghe thấy những lời này, nắm chặt tay, thật sự muốn đấm cho anh ta một đấm.

Danh tiếng của ông chủ nhà mình, có bao nhiêu người kính trọng, vậy mà lại bị thằng nhóc này mắng. Nhưng nghĩ đến lời ông cụ nói, phải giả vờ không quen biết, lúc này tài xe mới kiềm chế sự tức giận, không ra tay, chỉ chán ghét nhìn người này.

Ông cụ bị người đàn ông này mắng, cũng không tức giận, chỉ cười nói với người bên cạnh: “Mọi người đều nhìn thấy rồi chứ, người này nói lời ác ngôn với người già như vậy, xem ra chính là một người không có tố chất. Mọi người thật sự tin cậu ta bị con gái nhà người ta đâm vào sao?

“Chúng tôi không nhìn thấy, nhưng bà chủ bán hoa quả bên cạnh nói đã nhìn thấy.”

Người đứng xung quanh theo dõi chuyện này nói với ông cụ.

Ông cụ quay đầu nhìn, ánh mắt sắc bén: “Cô thật sự nhìn thấy cô gái này lái xe đâm người sao?”

Bà chủ đối diện với ánh mắt của ông cụ, không biết tại sao, không dám nói một câu. Chỉ cúi đầu, phun nước lên hoa quả trên quầy hàng.

Ông cụ quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười ôn hoa, từ từ nói: “Đợi lát nữa cảnh sát đến, tôi phải kiến nghị bọn họ điều tra quan hệ của người đàn ông này với bà chủ”.

Ông cụ chỉ nhẹ nhàng nói một câu, người đứng xem bên cạnh bị nhắc tỉnh, cũng bắt đầu nghi ngờ nhìn người đàn ông này, lại nhìn bà chủ.

“Có phải hai người có quen biết không?”

“Tôi cảm thấy hình như vậy, nếu không ở đây có nhiều quầy bán như vậy, còn gần hơn, tại sao người đàn ông này lại chỉ vào bà chủ chứ?”

“Bà chủ này tôi nghe nói hình như là góa phụ, không phải bọn họ…”

Giọng nói nghị luận của người bên cạnh truyền vào trong tài người đàn ông, anh ta xấu hổ hóa giận, dùng một chân còn lại đạp về phía ông cụ.

Bạch Hoài An vội vàng lao qua, bảo vệ ông cụ phía sau, chỉ vào người đàn ông tức giận nói: “Anh xấu hổ hóa giận, muốn đánh người đúng không?”

Người đàn ông trừng Bạch Hoài An một cái, nói: “Ông ta vu khống tôi, tôi không quen bà chủ. Tôi thấy cô bảo vệ ông già này như vậy, sao vậy, ông ta chính là Tổng giám đốc Trần mà cô gọi đúng không? Tôi nghi ngờ hai người mới là người tình của nhau đấy.”

Bạch Hoài An cạn lời nhìn người đàn ông giống như chó điên cắn người, không muốn quan tâm đến lý luận này của anh ta, quay đầu dịu dàng nhìn ông cụ: “Ông à, ông rời khỏi chỗ này trước đi, lát nữa cảnh sát đến rồi, chuyện này để cháu xử lý. Nhỡ đâu người này muốn trả thù ông, vậy thì sẽ không tốt đâu”.

“Không sao, cậu ta không dám”

Ông cụ cười ha ha nhìn Bạch Hoài An, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng của cô, càng nhìn càng hài lòng: “Cô bé, cháu bao nhiều tuổi rồi, có bạn trai chưa? Cháu của ông đặc biệt ưu tú, lại vừa cao vừa đẹp trai, có xe có nhà, còn yêu thương vợ, cháu có suy nghĩ đi lĩnh chứng với nó không?”

Bạch Hoài An ngẩn ra, dở khóc dở cười nhìn ông cụ.

Cô không ngờ lúc này ông cụ còn giới thiệu đối tượng cho cô, vội vàng nói: “Ông ơi, cháu có bạn trai rồi, tình cảm của bọn cháu rất ổn định.”

Ông cụ cười lạnh một tiếng: “Ông vừa hỏi rồi, cháu ở đây bị tên ăn vạ này kéo lại một thời gian dài rồi mà bạn trai cháu vẫn chưa đến, ông thấy cháu vẫn nên vứt cậu ta đi, quen với cháu của ông đi”

Bạch Hoài An bất lực giải thích: “Chiều nay anh ấy có công việc, vì chuyện nhỏ này của cháu mà làm phiền anh ấy, không đáng. Cho nên cháu không nói với anh ấy”

“Cháu làm như vậy là không đúng. Bạn trai để làm gì chứ? Chính là vào lúc cháu gặp khó khăn, sẽ đến giúp cháu. Nếu như chuyện gì cháu cũng có thể giải quyết một mình, một mình gánh chịu, thì còn cần bạn trai làm gì nữa. Cô gái, cháu thấy ông nói đúng không?”

Bạch Hoài An nhìn dáng vẻ thông thạo của ông cụ, dở khóc dở cười nói: “Ông nói đúng ạ?

Cô không biết vì sao rõ ràng lúc này đang sứt đầu mẻ trán, còn có tâm trạng nói chuyện với ông cụ, giữa hai lông mày của ông cụ mang lại cho cô cảm giác rất quen thuộc, khiến cô nhịn không được mà muốn thân thiết hơn.

“Hai người đã đủ chưa? Người bị hại là tôi vẫn còn ngồi ở đây này” Người đàn ông kia ngồi một mình trên đất, người bên cạnh đều đợi đến chán tản đi, anh ta còn bị hai người bỏ qua, nhất thời sốt ruột.

Trong tay người đàn ông cầm một quả thối, trực tiếp ném về phía hai người.

Bạch Hoài An vội vàng tránh ra, còn không quên kéo ông cụ, kết quả ông cụ không biết vì sao vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy, kết quả bị quả đập vào người, trực tiếp ngã trên đất.

Người đàn ông kia ngẩn ra, Bạch Hoài An cũng ngẩn ra, vội vàng đi kiểm tra tình huống của ông cụ.

“Ông làm sao rồi, có sao không?”

Ông cụ ôm ngực, ngón tay run rẩy chỉ vào người đàn ông: “Cậu ta, cậu ta là muốn giết ông. Ông cảm thấy toàn thân đều khó chịu, tim không đập được, thật khó chịu. Ông cảm thấy, cảm thấy không ổn.”

Ông cụ thở hổn hển, tiếng hít thở trong lồng ngực giống như kéo ống thổi vậy, đặc biệt chói tai.

Tài xế cũng vội vàng tiến lên trước, đột nhiên nhận được ánh mắt của ông cụ, bước chân dừng lại. Người đàn ông kia không ngờ mình tùy tay ném một quả trái cây, vậy mà cũng đập ông cụ thành dáng vẻ này, nghe thấy giọng nói yếu ớt của ông cụ, sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt.

“Chuyện… chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chỉ là ném một quả trái cây, không hề mạnh. Ông già này, ông ta ăn vạ”

Tài xế nghe thấy vậy, chỉ vào người đàn ông chính trực nói: “Chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy, là quả trái cây của anh ném qua nên ông cụ mới xảy ra chuyện. Mọi người nói có đúng không?”

“Đúng” Lần này không phải là một người lên tiếng, người bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đấy đều bắt đầu đồng ý. Giọng nói cùng vang lên, khiến người đàn ông sợ hãi.

Không được, thế này không được, nếu như công cụ thật sự xảy ra chuyện, có bao nhiêu người làm chứng thế này, vậy mình sẽ phạm tội giết người đấy, vậy cả đời này coi như xong rồi.

Không chỉ phải tán gia bại sản để đền tiền, còn phải ngồi tù nữa đấy.

Trong lòng người đàn ông sợ hãi, trực tiếp đứng từ trên đất dây, chạy ra ngoài.

“Này, thằng nhóc kia quả nhiên là ăn vạ. Mọi người mau đuối theo bắt nó về. Tài xế hết lớn một tiếng, bây giờ có rất nhiều người ghét loại chuyện ăn vạ này, có mất người đàn ông trực tiếp đuổi theo.

Bạch Hoài An đỡ ông cụ đi về phía xe, vừa đi vừa lo lắng: “Ông à, ông chịu đựng một chút, cháu lập tức đưa ông đến bệnh viện gần đây”

“Không cần đầu”

Giọng nói của ông cụ có chút áy náy, đột nhiên đứng thẳng người lên: “Cái đó, cô gái à, ông không sao, vừa rồi ông chỉ muốn dọa cậu ta thôi.”

Bình Luận (0)
Comment