Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 161

Chương 161: Tình cờ gặp mẹ

Hoắc Khoảng thời gian này của An Bích Hà trôi qua hết sức dễ chịu.

Nhà họ Hoắc không gây phiền phức cho nhà họ An nữa. Nhà họ An đã được bảo đảm. Mặc dù bị mất không ít sản nghiệp nhưng mà khá nhiều tài sản còn lại vẫn đang sinh lời. Dưới sự cố gắng của cô ta và bố An, nhà họ An đã có thể vực dậy được một chút rồi.

Chuyện tình cảm của cô ta cũng rất ổn định. Tuy Ngô Thành Nam vẫn chưa cho cô ta thân phận rõ ràng, cũng chưa nói cho ông cụ nhà họ.

Nhưng mà anh ta đối xử với cô ta rất tốt, mỗi ngày đều cực kỳ quan tâm cô ta.

Cứ cách hai ba ngày là hai người lại đi hâm nóng tình cảm, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bích Hà được chăm sóc tốt nên rất hồng hào.

Vóc người và ngoại hình cũng đã được khôi phục. Nhưng mà chuyện không thể mang thai vẫn luôn là nỗi oán hận trong lòng cô ta. Nếu như cô ta có thể mang thai thì với tần suất thân mật giữa cô ta và Ngô Thành Nam thì chỉ sợ rằng bây giờ đã sớm mang thai. Chỉ cần cô ta sinh con thì sẽ có thể bước chân vào nhà họ Ngô rồi..

Cô vừa nghĩ đến chuyện mình phải chịu đựng mất mát lớn như vậy thì chỉ hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lưu Lệ Viên và Chung Khánh Ngọc đã bỏ trốn mà không thể tìm được chút dấu vết nào cả nên cô ta không thể trả thù được. Nguồn gốc của mọi việc chính là do Hoắc Tùng Quân tung ra đoạn ghi âm của Lâm Kỳ nên mới khiến cho Lưu Lệ Viên muốn trả thù cô ta.

An Bích Hà cũng rất căm ghét Hoắc Tùng Quân, nhưng mà cô ta lại không dám ra tay với anh nên chỉ có thể tiếp tục nhằm vào Bạch Hoài An, cho người lén lút theo dõi cô.

Sự nghiệp của Bạch Hoài An đang lên như mặt trời ban trưa, được công ty coi trọng, được Cách Lệ Tư khen ngợi, mỗi ngày trôi qua đều bận rộn, đủ đầy. Hơn nữa, quan hệ với Hoắc Tùng Quân cũng càng ngày càng tốt. Mặc dù không kết hôn nhưng là còn mặn nồng hơn vợ chồng mới cưới.

Vài ba ngày thì ông cụ nhà họ Hoắc ông cụ còn bảo người mang các loại thực phẩm dinh dưỡng đến cho cô, những nguyên liệu nấu ăn cao cấp, có món ăn nào ngon và đẹp mắt cũng sẽ để cho Bạch Hoài An một phần.

Giống như là đã coi cô như cháu dâu thực sự vậy.

An Bích Hà tức giận đến mức ngủ không yên giấc khi nghe người giúp việc nói những tin tức này. Trước kia, khi cô ta là vợ chưa cưới chính thức của Hoắc Tùng Quân thì trong nhà họ Hoắc, ngoại trừ mẹ Hoắc có vẻ yêu thích cô ta ra thì những người khác căn bản đều không coi cô ta ra gì.

Ông cụ lại càng không thích cô ta. Ngay cả việc giữ cô ở lại ăn cơm cũng không muốn. So với sự ân cần chu đáo với Bạch Hoài An bây giờ khiển cho An Bích Hà vừa oán hận vừa tức giận.

Trong đầu của cô lướt qua hình ảnh của những người trong nhà họ Hoắc, đột nhiên cô ta nghĩ đến mẹ Hoắc.

Mẹ Hoắc vẫn luôn không thích Bạch Hoài An vậy nên chắc hẳn sẽ không muốn cô lại được gả vào nhà họ Hoắc đầu. Nếu không thì tại sao trước kia bà ấy lại làm nhiều chuyện xấu với Bạch Hoài An như vậy. Mẹ chồng nàng dâu chắc chắn sẽ không được hòa thuận, không thể nào thiếu những mâu thuẫn được.

Cô phải đi tìm mẹ Hoắc, phải lôi kéo bà ấy về phe của mình, không thể để cho Bạch Hoài An dễ dàng gả vào nhà họ Hoắc như vậy được. Dù cho cô có được gả vào nhà họ Hoắc thì cũng không thể để cho cô được sống cuộc sống thoải mái An Bích Hà chợt vén chăn lên, ngồi dậy. Ở trong bóng tối, ánh mắt tràn đầy sự ác độc và mưu mô.

Từ sau khi cô ta bị phát hiện là không thể nào mang thai thì mẹ Hoắc cũng không còn liên lạc với cô ta nhiều nữa. Sau đó lại bị phát hiện chuyện cô ta ăn cắp công lao của người khác nên mẹ Hoắc lại càng lạnh nhạt với cô ta, hầu như không còn liên lạc lại với cô ta nữa.

Làm thế nào thì mới có thể tiếp tục xây dựng lại mối quan hệ này, để cho bà ấy lại thích cô ta như trước đây?

An Bích Hà sờ lên cằm của mình, cau mày suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc có một kế hoạch.

Ngày thứ bảy, Bạch Hoài An đang ở nhà nghỉ ngơi thì nhận được cuộc gọi từ Sở Minh Nguyệt.

Trong điện thoại, giọng nói của cô ấy như đang lấy lòng: “Hoài An à, bây giờ cậu có rảnh không? Giúp tớ đến ngân hàng được không? Nha!”

Bạch Hoài An hừ lạnh: “Sở Minh Nguyệt! Từ sau khi cậu hẹn hò với Châu Hữu Thiên thì cứ vài ba hôm lại không ở nhà. Ngày nào cũng dính lấy anh ta. Tối hôm qua không thấy bóng dáng, cũng không nói cho tớ biết là cậu đi đâu. Mỗi ngày hai người đều ở cùng nhau mà không cảm thấy chán sao? Cậu có biết là bao nhiêu ngày rồi tớ không nhìn thấy cậu không?”

“Hôm nay không phải là thứ bảy sao? Nên tớ mới đi du lịch với Hữu Thiên hai ngày. Sau hai ngày tớ sẽ về, cậu đừng có ghen nữa mà Hoài An!

Đến lúc tớ về thì tớ sẽ mang đặc sản về cho cậu nhé! Xin cậu đây. Xin cậu đấy!”

Sở Minh Nguyệt bị chỉ lỗi cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Dường như sau khi cô ấy bắt đầu hẹn hò thì có vẻ như thời gian cố ấy ở cũng Hoài An đã không còn nhiều nữa. Cũng không có gì lạ khi bị cô phàn nàn.

Bạch Hoài An nằm trên ghế sô pha, thở mạnh rồi dịu dàng nói: “Tớ không thích đến ngân hàng, giống như thái giám không thích đi vào lầu xanh vậy. Có những thứ tớ cũng không có, đi cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.”

“Đừng nói như vậy chứ! Tớ biết dạo gần đây cậu chính là đại gia đấy! Được rồi, mau giúp tớ đến ngân hàng để rút ít tiền đi, rút một trăm bảy mươi năm triệu. Thứ hai tớ có việc cần dùng đến! Lát nữa tớ sẽ chuyển khoản cho cậu sau”.

Ngoài miệng thì Bạch Hoài An chỉ trách mắng vài câu, thấy cô ấy nói vậy thì một lúc lâu sau mới nói: “Được rồi! Để tớ đi rút tiền mặt giúp cậu.”

“Hoài An thật tốt, yêu cậu!” Sở Minh Nguyệt thanh âm ngọt lịm.

Bạch Hoài An bĩu môi: “Nhưng mà bây giờ người mà cậu thích nhất lại là Châu Hữu Thiên”

Ở đầu dây bên kia, Sở Minh Nguyệt chợt dừng lại, đột nhiên nói: “Cậu còn dám nói tớ sao? Hoài An à, bây giờ người mà cậu thích nhất không phải là Hoắc Tùng Quân sao? Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi!”

Bạch Hoài An ngẩn người, họ nhẹ hai tiếng để che giấu sự lúng túng: “Minh Nguyệt à, một trăm bảy mươi năm triệu đã đủ chưa? Nếu không đủ thì tớ còn có một chút.”

Sở Minh Nguyệt: …

Bạch Hoài An thay quần áo xong thì đi đến ngân hàng gần nhất. Hôm nay là thứ bảy nên có khá nhiều người đến giao dịch. Sau khi cô lấy số thứ tự thì ngồi nghịch điện thoại di động ở khu vực chờ.

Đột nhiên nhìn thấy giám đốc vội vàng chạy ra cống ngân hàng. Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc đồ chỉ cần nhìn qua cũng thấy rất đắt tiền, đeo kính râm màu đen được giám đốc kính cẩn đưa vào.

Trời ơi, người này chính là người quen cũ.

Bạch Hoài An vui vẻ, người phụ nữ trung niên với vẻ mặt kiêu ngạo không phải ai khác mà chính là mẹ của Hoắc Tùng Quân đích mẹ, mẹ Hoắc, Vu Hà Lan.

Chắc là bà ấy cũng đến ngân hàng để thực hiện giao dịch nào đó.

Nhưng mà với đặc quyền của người có tiền, mẹ Hoắc được giám đốc ngân hàng kính cẩn đưa đến khu vực VIP có người chuyên giúp bà ấy thực hiện các giao dịch nên căn bản cũng không cần phải xếp hàng lấy số giống như cô.

Bạch Hoài An nhìn qua rồi không để ý nữa, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại di động.

Mẹ Hoắc vốn không để ý đến những người xung quanh mà theo sát giám đốc đi vào trong, chỉ tùy tiện di chuyển tầm mắt xung quanh thì lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế ở khu vực chờ, chen chúc cùng đám người.

Nhưng mà dáng vẻ của cô lại cực kỳ nổi bật, nét mặt tinh xảo xinh đẹp, da thịt trắng nõn, mái tóc buộc thấp, cả người toát lên sự yên bình tươi mát.

Cúi đầu nhìn điện thoại di động, mặc dù không thấy rõ ánh mắt của cô nhưng mà vẫn đem đến cho người ta cảm giác tập trung và nhẹ nhàng.

Ở bên cạnh, Nhiều người cũng không kiềm chế được mà quay sang nhìn cô. Không chỉ có đàn ông mà còn có phụ nữ. Trong lòng của mẹ Hoắc lập tức cảm thấy chán ghét.

Cái cô Bạch Hoài An này vẫn giống thích trêu hoa ghẹo nguyệt như trước mà không chịu biết thân biết phận. Dáng vẻ xinh đẹp thì có lợi ích gì chứ? Chỉ là một cái xác bốc mùi mà thôi. Không phải là còn cần cùng chen chúc với đám người để chờ đến lượt sao Bạch Hoài An đang cúi đầu nhìn tài liệu được lưu trữ trong điện thoại di động thì đột nhiên cảm thấy tầm mắt tối sầm lại, có người đứng chắn trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng lên trên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của mẹ Hoắc.

Không đúng, không phải là mắt đối mắt mà là hai chiếc kính râm to đùng đối diện với nhau.

Rõ ràng là đang cúi đầu nhìn cô nhưng mà mẹ Hoắc vẫn hất cằm lên cao, cả người toát ra sự kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống.

“Bà có chuyện gì sao?” Vẻ mặt của cô bình thản, lạnh lùng hỏi.

Mẹ Hoắc nghe thấy giọng nói không mặn không nhạt của cô, nhíu mày: “Quy củ của cô đâu rồi? Tôi là mẹ của bạn trai cô đấy. Vậy mà cô lại ăn nói như vậy với tôi sao? Vẫn ngồi à! Còn không chịu đứng lên?”.

Bạch Hoài An nghe thấy bà ấy trách mắng, khóe môi hơi nhếch lên: “Xin lỗi, tôi nhớ là bà vẫn luôn không chịu thừa nhận mối quan hệ của tôi và Hoắc Tùng Quân mà. Còn nói là sẽ không bao giờ chấp nhận người con dâu như tôi đúng không?”

“Người ta vẫn nói rằng mẹ hiền dâu thảo. Mẹ có hiện thì còn dâu mới hiếu thảo được chứ! Từ trước đến nay, bà không có chút tình thương yêu nào đối với tôi cả. Cậy thì dựa vào đầu mà tôi phải kính trọng bà chứ?”

Bạch Hoài An vừa nói vừa nghiêng đầu, vẻ mặt đầy sự ngây thơ vô tội.

Mẹ Hoắc vểnh môi, trợn mắt nhìn cô chằm chằm. Nhưng mà bởi vì đang đeo kính râm nên Bạch Hoài An hoàn toàn không nhìn | thấy.

Sắc mặt của cô vẫn không thay đổi, nhìn mẹ Hoắc: “Xin lỗi, bà đang chắn mắt ánh sáng của tôi đấy! Mời bà tránh sang một bên!”

Mẹ Hoắc cố gắng nhẫn nhịn. Nghĩ đến chuyện Hoắc Tùng Quân và ông cụ rất yêu thích Bạch Hoài An thì lúc này mới không nổi điện, nói thẳng: “Cô thử nhìn cái bộ dạng nghèo xơ nghèo xác của cô đi, còn phải chen chúc ở đây để xếp hàng chờ đến lượt. Có mất mặt không chứ! Cô có nhìn thấy lúc tôi mới bước vào đến cổng không? Có người đặc biệt đưa vào, đãi ngộ khác nhau một trời một vực, hoàn toàn không phải là cùng một đẳng cấp. Cô nghĩ rằng cô thực sự xứng với Tùng Quân nhà tôi sao?”

Bình Luận (0)
Comment