Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 168

Chương 168: Đối phó với người nhà họ Bạch

Luật sư Trương nhìn cô gái với sắc mặt trắng bệch đang ngồi trước mặt mình thì cảm thấy vô cùng hổ thẹn và áy náy. Năm đó nếu anh ta gặng hỏi cẩn thận hơn, cố gắng tìm kiếm tung tích của Bạch Hoài An thì căn nhà này sẽ không rơi vào tay đám người kia.

Thấy cô nói sẽ tự mình lấy lại căn nhà thì luật sư Trương vội vàng nói: “Tôi có thể giúp cô chuyện gì không?”

Bạch Hoài An nhìn luật sư Trương thì cũng hiểu tâm trạng hiện tại của anh ta, thấy anh ta chủ động muốn giúp đỡ mình thì cũng không khách sáo nữa: “Sau khi lấy lại căn nhà, tôi mong anh có thể công bố bản thỏa thuận mà bố tôi đã giao cho anh từ trước, phổ biến một cách rộng rãi để tôi có thể dành chính ngôn thuận nhận lại căn nhà của mình.”

Cô không muốn sau khi lấy lại được căn nhà vốn thuộc về mình thì lại bị đám người như quỷ hút máu kia phản kích lại, đến lúc đó bị phản kích đến mức tơi tả thì đúng là xui xẻo quá rồi.

Luật sư Trương thấy trên mặt cô tràn ngập vẻ kiên định, ánh mắt thì lộ ra sự tàn nhẫn thì cảm thấy hơi sửng sốt. Tính cách của cái Bạch Hoài An này và bố cô đúng là khác nhau một trời một vực, Bạch Quang Nhật thì ôn tồn lễ độ, vô cùng mềm mỏng và tốt bụng còn Bạch Hoài An trông có vẻ cũng dịu dàng nhưng hành động lại vô cùng quyết đoán, dã tâm trả thù cực lớn.

Trong lòng luật sư Trương cũng đã có những suy đoán riêng, e rằng cách thức lấy lại căn nhà của Bạch Hoài An sẽ không được nghiêm chính cho lắm, hơn nữa quá trình lại còn vô cùng tàn nhẫn.

Bạch Hoài An thấy anh ta cứ nhìn mình chằm chằm ra chiều suy nghĩ thì khẽ cười: “Luật sư Trương, còn có chuyện gì nữa à? Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”

Luật sư Trương ngẩn người rồi đưa danh thiếp của mình ra: “Cô Bạch, đây là danh thiếp của tôi, hiện giờ công ty luật của tôi cũng khá có tiếng trong ngành. Nếu sau này cô muốn chúng tôi giúp đỡ gì thì cứ liên lạc theo số trên danh thiếp này, tôi chắc chắn sẽ dốc hết khả năng”

Bạch Hoài An không ngờ luật sư Trương lại có hành động như vậy. Lúc anh ta mới đến đây thì hành động trông có vẻ qua loa, thậm chí thờ ơ đến nỗi không giới thiệu gì về mình mà đã đi thẳng vào chủ đề.

Thấy anh ta lấy lòng mình như vậy thì Bạch Hoài An chẳng ngu gì mà từ chối, một luật sư giỏi thì có thể phát huy năng lực vô hạn ở khắp mọi nơi.

Mặc dù ban đầu cô hơi có thành kiến với vị luật sư này nhưng đúng là năng lực của anh ta mạnh vô cùng.

Cô nhận lấy danh thiếp rồi cất đi, sau đó cười cười: “Sau này cần chuyện gì, chắc chắn tôi sẽ liên lạc với anh.”

Đi ra khỏi quán cà phê, Bạch Hoài An gọi điện cho Quý Tiêu Châu. Chỉ mấy giây là điện thoại được kết nối, câu nói đầu tiên truyền đến chính là: “Hoài An, sao rồi? Có hi vọng lấy lại nhà không?”

Vừa nãy ở trong quán cà phê nên Bạch Hoài An vẫn hơi kiêng kỵ, cô không muốn biểu hiện tâm trạng của mình một cách quá mạnh mẽ nhưng bây giờ khi đối mặt với Quý Tiêu Châu, cô không che giấu gì nữa mà trả lời bằng giọng vô cùng kinh tởm: “Đám. người nhà họ Bạch đó giả mạo chữ ký của tôi rồi lập ra một bản thỏa thuận chuyển nhượng nhà, e là bây giờ đám người đó đã chính thức có được căn nhà một cách dành chính ngôn thuận rồi.”

Quý Tiêu Châu hít sâu một hơi rồi nói bằng giọng nghiêm túc: “Nói vậy thì không hay rồi, nếu căn nhà đã nằm trong tay họ thì với tình hình kinh tế eo hẹp và khó khăn như hiện giờ, chắc chắn họ sẽ không chủ động trả lại căn nhà cho cô đâu. Dù có trả lại đi chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ đòi đổi lấy một vật có giá trị trong tay cô cho mà xem”

Đám người nhà họ Bạch như những con quỷ hút máu kia chắc chắn sẽ không đủ bản thân mình bị thua thiệt.

“Nên tôi cũng chẳng trông chờ vào việc đám người đó trả lại nhà” Nếu đám người nhà họ Bạch đó tỉnh ngộ và cắn rứt lương tâm thì năm đó họ cũng sẽ không chiếm nhà, chiếm bất động sản rồi đuổi hai mẹ con cô đi ngay sau khi bố cô vừa mất như thế.

“Vậy cô không định lấy lại căn nhà đó à?” Quý Tiêu Châu nói rất khẽ như thể sợ kích động đến tâm trạng của cô.

Bạch Hoài An cười lạnh lùng: “Sao mà vậy được, sao tôi có thể nhường cho đám súc sinh đó căn nhà của bố mẹ tôi được. Tôi nhất định phải đòi lại!”

Quý Tiêu Châu trở nên yên tĩnh: “Tôi có thể giúp cô thế nào đây?!”

Cậu ta nói bằng giọng vô cùng kiên định, không phải là hỏi cho có lệ rằng cô có muốn cậu ta giúp không mà là hỏi xem cậu ta có thể giúp đỡ cô như thế nào. Trong lòng Bạch Hoài An cảm thấy vô cùng ấm áp: “Đúng là cần anh giúp.”

Đôi mắt xinh đẹp của cô nheo lại, ánh nắng mặt trời khúc xạ lại khiến trong mắt cô hiện lên vẻ xảo quyệt.

“Anh Quý, anh có biết cách cho vay nặng lãi vừa tàn nhẫn lại vừa giống như rao giảng đạo lý không?”

Nghe Bạch Hoài An hỏi thế thì Quý Tiêu Châu vô cùng hoảng sợ, cậu ta ngẩn người một hồi lâu nhưng vẫn không thể nói thành lời.

“Anh Quý, anh cũng không biết rõ lắm à?”

Bạch Hoài An lại hỏi, bấy giờ Quý Tiêu Châu mới kịp phản ứng: “À không, không phải. Hoài An, chẳng nhẽ cô muốn vay nặng lại để mua lại căn nhà từ tay đám người đó à?”

Cậu ta nói xong, Bạch Hoài An còn chưa kịp nói gì thì cậu ta đã lắc đầu: “Không, không được đầu Hoài An, cô làm vậy chẳng khác nào dâng lợi ích đến tận miệng đám người nhà họ Bạch kia. Cô…”

“Không phải đâu anh Quý, anh hiểu làm rồi.” Bạch Hoài An vội vàng cắt ngang lời anh ta, Quý Tiêu Châu không hổ là người lăn lộn trong giới giải trí, não vận động cũng kinh khủng thật đấy, sao lại nghĩ đến những chuyện này không biết.

Tất nhiên là cô sẽ không làm loại chuyện khiến bản thân bị thua thiệt như thế này rồi, như vậy chẳng khác nào uổng công để đám người họ Bạch đó được hưởng lợi.

Bạch Hoài An nói: “Không phải anh điều tra được chuyện Bạch Quang ham mê bài bạc sao? Tôi thấy chúng ta có thể ra tay từ chi tiết này.”

Cổ mới nói vài câu vậy thôi mà Quý Tiêu Châu đã phản ứng kịp. Cậu ta suy nghĩ cẩn thận một chút, cảm thấy đúng là có thể thực hiện được: “Cách này của cô nghe được quá này.”

Bạch Hoài An thấy cậu ta tán thành ý kiến của mình thì ánh mắt tràn ngập sự ấm áp: “Anh Quý, anh không thấy cách làm này của tôi hơi ác à?

Dẫu sao bọn họ cũng là máu mủ ruột rà của tôi, là người thân của bố tôi mà.”

Đó là người đã sinh thành và là anh trai ruột của bố cô, nếu bố cô là người phải chịu đựng những chuyện này thì với tính cách của ông ấy, ông ấy sẽ nhẫn nhục và cham chịu tất cả mọi thứ bởi ông ấy không thể xuống tay với mẹ và anh trai ruột của mình được.

Quý Tiêu Châu đáp lời: “Tuy nói như thế này thì không phải với chú Bạch nhưng tôi thấy chú ấy quá lương thiện. Người hiền lành thường bị lất lướt, ngựa hiền thì hay bị cưỡi lên. Chú Bạch bị đám người kia đối xử, đục khoét, hút máu cả đời như vậy cũng là có liên quan đến sự lương thiện, hiền lành của chú. Hoài An, tôi thấy cô như vậy cũng rất tốt, thiện ác rõ ràng.”

Đám người kia làm nhiều chuyện ác như vậy, cũng nên có người đứng ra trừng trị bọn họ đi thôi. Nếu không thì cả đời này họ cũng sẽ không nhận ra sai lầm của mình.

Nghe anh ta nói thế thì trong lòng Bạch Hoài An cảm thấy vô cùng dễ chịu như thể bản thân hoàn toàn trút được gánh nặng rồi vậy.

Đám người nhà họ Bạch đã nợ cô quá nhiều, khiến mẹ con cô lưu lạc nơi đầu đường xó chợ. Đây có thể coi là thâm thù đại hận, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lũ súc sinh này.

Quý Tiêu Châu tiếp tục nói: “Hoài An, thực ra tôi có quen một người khá phù hợp với yêu cầu của cô. Ông ta đi lên từ dưới đáy xã hội, làm việc vô cùng tàn độc nhưng vẫn hợp tình hợp lý, không gây tai họa cho người khác. Tôi thấy cô có thể thử tìm ông ấy xem sao.”

Mắt Bạch Hoài An sáng rực lên: “Anh Quý, anh giới thiệu cho tôi đi.”

Quý Tiêu Châu nghe thấy giọng nói kích động của cô thì vỗ về: “Cô đừng gấp gáp quá, dạo này ông ta đang ở nước ngoài để thanh toán nợ nần, chắc tầm hai ngày nữa mới về, cô hiểu rồi chứ?”

Những lời cậu ta nói đều không rõ ràng nhưng Bạch Hoài An vẫn hiểu được tính chất công việc của người kia.

“Vậy được rồi, chờ ông ta quay về thì anh giới thiệu cho tôi nhé” Bạch Hoài An nghĩ một lát rồi lại nói: “Anh Quý, anh gửi thông tin chi tiết về những vụ tham nhũng, nhận hối lộ của bác tôi cho tôi đi. Tôi sẽ nghĩ cách để công ty của ông ta biết chuyện này”

Cô phải chặn đứng đường lui của Bạch Quang mới được.

Quý Tiêu Châu cười khẽ: “Chuyện phiền phức như thế cứ giao cho tôi đi. Bác cả của cô có liên quan một chút đến công ty giải trí, tôi sẽ bảo cấp dưới của tôi dùng tài khoản mạng xã hội đưa chuyện này ra ngoài ánh sáng.”

“Vậy tôi thay mặt bác cả tôi cảm ơn anh trước nhé, già rồi còn được nổi tiếng, chắc chắn ông ta sẽ vui lắm đấy” Lúc nói câu này, trong mắt Bạch Hoài An đều là vẻ cười nhạo.

Quý Tiêu Châu nghe cô nói vậy thì không nhịn được cười: “Tôi thực sự rất hoài nghi không biết chú Bạch đã nuôi dưỡng có thể nào, thực sự tính cách của cô và chú ấy không giống nhau một chút nào mà.”

Bạch Hoài An là người hiểu rõ tính tình của bố mình nhất nên cô đáp lời: “Vậy chắc tôi giống mẹ đấy”

Nhà họ Bạch sinh hoạt như thường lệ vào buổi chiều, vì dính dáng đến bài bạc nên Bạch Quang bị bố cấm không cho ra khỏi nhà. Thế nên ngày nào anh ta cũng nằm trong nhà nghịch điện thoại di động, chẳng có việc gì làm.

Hôm nay anh ta lại lướt Weibo như mọi ngày thì nhìn thấy một tin tức nóng hổi, thấy tên công ty của bố mình nằm chình ình trên đó thì ngón tay anh ta nhấn vào theo bản năng.

Thế nhưng anh ta lại chẳng có hứng thú với công ty gì gì đó, chuẩn bị thoát ra ngoài thì vô tình đọc được nội dung bên trên. Đọc xong, anh ta sợ ngây người, nghẹn lời đến mức không nói gì được, sửng sốt một hồi lâu mà vẫn không phản ứng lại.

Mãi cho đến khi bà nội anh ta đi từ nhà vệ sinh ra ngoài, tiếng đóng cửa truyền tới khiến đầu óc Bạch Quang minh mẫn trở lại.

Anh ta bò dậy từ ghế sô pha rồi xông thẳng vào phòng bố mình: “Bố ơi bố, không xong, không xong rồi!”

Bình Luận (0)
Comment