Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 186

Chương 186: Con cá đã cắn câu

Đã đạt được mục đích, bác Bạch cũng không định đợi ở cửa nữa, ông ta phải nhanh chóng báo tin tốt cho cả nhà, sau đó ăn mừng một bữa.

Vì lấy lòng Bạch Hoài An, ngay cả ăn cơm trưa mà ông ta vẫn chưa ăn, thành thật kiên trì đứng ở cửa chờ có cả buổi chiều, quả thật hơi mệt mỏi rồi.

“Hoài An, con đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, bác cả đi trước”

Bạch Hoài An gật đầu, cầm album ảnh trong tay nói: “Có thể để quyển album này lại cho con không, trong tay con đã không còn tấm ảnh nào của bố rồi!”

Cái này không có gì đáng kể đối với bác Bạch, dù sao mấy bức ảnh này đã phát huy công dụng của mình, không còn tác dụng gì đối với ông ta.

Ông ta sảng khoái đồng ý, sau đó hài lòng rời đi.

Bạch Hoài An nhìn từ cửa sổ xuống, thấy bác Bạch từ tòa nhà đi ra, bóng lưng cũng lộ ra vẻ vui sướng, lạnh lùng cười một | tiếng.

Con cá đã cằn cầu, tối mai đi tìm người kia bàn bạc, bắt đầu thực hiện kế hoạch.

Cô ôm album ảnh về phòng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, sự việc có thay đổi, không cần vội vàng chuyển nhà, tạm thời đám người nhà họ Bạch sẽ không tìm cô gây phiền toái.

Chờ cô hoàn toàn giải quyết người nhà họ Bạch, cho người sửa chữa căn nhà một lần nữa, sau đó trực tiếp vào ở.

Cô lật từng tấm ảnh, dịu dàng hoài niệm nhìn gương mặt của bố, vẻ buồn bã trong mắt ngày càng dày đặc: “Bố, bố đừng trách con ra tay với người nhà của bố, cả nhà bọn họ đều là súc vật, không xứng đáng được bố yêu thương”

Bác Bạch về đến nhà, nhìn thấy đám người Bạch Quang đều ở đây, vui sướng tuyên bố tin tức này, nói thẳng ra là Hoài An đã đồng ý hòa thuận với họ, ngày lành của nhà họ đã tới rồi.

Bàn tay đang cầm đồ uống của Bạch Quang khựng lại giữa không trung, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.

Bà cụ Bạch nghe được lời này, thay đổi vẻ ốm yếu xanh xao, mạnh mẽ ngồi dậy từ trên giường, dùng thực lực để cho mọi người thấy như thế nào gọi là “ngã bệnh gần chết cũng ngạc nhiên và hoảng sợ mà ngồi bật dậy”.

“Con… Không phải con điên rồi chứ, đang nói nhảm gì đấy, sao con đĩ nhỏ Bạch Hoài An kia có thể đồng ý hòa thuận với chúng ta được chứ?”

Bà cụ Bạch chống người, nhào tới gần con trai mình, trợn tròn hai mắt hỏi.

Bà cụ thật sự không tin chuyện này. Tối hôm qua khi bà cụ sang, thái độ của Bạch Hoài An rất kiên quyết, cho dù rõ ràng là bà cụ đã chủ động nhắc tới việc trả lại căn nhà, Bạch Hoài An cũng vẫn kiên trì như cũ, sao đột nhiên lại đồng ý rồi?

Bạch Quang cũng nhíu mày theo bà cụ Bạch, nhìn bác Bạch và nói: “Bố, bố xác định là như vậy sao?”

Nhìn thấy từ già đến trẻ đều nghi ngờ mình, bác Bạch hơi mất kiên nhẫn: “Tôi lớn tuổi nhưng cũng không phải mắt mù tai điếc gì, tôi tận mắt thấy, chính tại tôi nghe được cô ta nói vậy. Cô ta còn đồng ý ngày mai sẽ đi tìm Hoắc Tùng Quân để xin cho tôi một chức vị ở Hoắc Kỳ, không tin thì các người cứ chờ mà xem”

Ông ta sảng khoái ngồi trên sô pha, nhìn Bạch Quang: “Trước đây còn muốn để con qua đó, thằng nhóc con lại không đi, bố chỉ có thể tự mình bất chấp khó khăn. Bịa đại câu chuyện tình anh em sâu nặng với Bạch Quang Nhật, con nhóc Bạch Hoài An kia tin ngay”

Bác Bạch không nói cho bà cụ Bạch là chính mình hắt nước bẩn lên đầu bà cụ, chẳng qua cho dù bà cụ biết thì cũng chẳng sao cả, chỉ cần có thể lôi kéo được Bạch Hoài An thì điều này không là gì cả.

Bạch Quang nghi ngờ nhìn ông ta một cái, đột nhiên mở miệng: “Bố, con cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, chắc chắn có âm mưu gì đó.”

Bác Bạch không kiên nhẫn, đập vào gáy anh ta một cái: “Con cảm thấy cái gì mà con cảm thấy hả? Chẳng lẽ con nghĩ bố đây không thông minh bằng con sao? Nếu con thật sự thông minh thì cũng sẽ không chơi bài bạc thua nhiều tiền như vậy?

Bạch Quang vội vàng né tránh bàn tay của bố mình, lùi về sau một bước, trong miệng lầm bầm: “Sao bố lại nhắc tới chuyện này chử… Chẳng qua là con cảm thấy thái độ của Bạch Hoài An thay đổi quá đột ngột, đáng nghi ngờ một chút. Vật thì sao chứ? Con như vậy gọi là cảnh giác!”

Bác Bạch bực mình lườm anh ta một cái: “Dùng sự cảnh giác của con ở chỗ cần dùng đi, đừng có suy nghĩ vớ vẩn”

Nhưng ông ta vẫn đặt lời nói của con mình vào lòng, nói thêm một câu: “Chờ xem vài ngày nữa bố có thể vào Hoắc Kỳ hay không thì chẳng phải lúc đó sẽ biết thái độ của Bạch Hoài An sao?”

Lúc này bà cụ và Bạch Quang mới không phản đối.

Bác Bạch cười một tiếng, kêu vợ chuẩn bị đồ ăn, chuẩn bị ăn mừng một chút: “Bây giờ nhà chúng ta đã qua thời kỳ cực khổ, nịnh bợ Bạch Hoài An cho tốt, chỉ cần một ngày Hoắc Tùng Quân không chán ghét cô ta vì phiền phức thì cuộc sống của chúng ta đều là những ngày tốt lành. Với đống tài sản của Hoắc Tùng Quân, chỉ cần cậu ta để kẽ tay hở ra một chút cũng đã đủ cho chúng ta vô cùng thoải mái sung sướng rồi”

Bà cụ Bạch thấy ông ta vui mừng, cũng không nói câu gì xui xẻo làm hỏng sự vui vẻ của ông ta, nói: “Sẽ không đâu, mẹ thấy Hoắc Tùng Quân rất thích con đĩ nhỏ Bạch Hoài An kia, còn nói cho Bạch Hoài An ba trăm tỷ đồng và vô số bất động sản”

Bác Bạch nghe xong những lời của bà cụ, nhíu mày, nhắc nhở nói: “Mẹ, sau này mẹ phải sửa xưng hô, đừng mở miệng một cái là “con đĩ nhỏ”.

Nếu ngày nào đó mẹ lỡ miệng trước mặt Bạch Hoài An, sợ là tất cả mọi thứ chúng ta làm trước đây đều phải đổ sông đổ biển”.

Theo bản năng, bà cụ bưng kín miệng, vội vàng nói: “Không nói, không nói nữa, sau này mẹ sẽ không nói xấu cô ta, bắt đầu sửa từ bây giờ”

Ba người ở trong phòng khách hòa thuận vui vẻ, bác gái ở trong phòng bếp nghe bọn họ nói chuyện, vẻ mặt ngày càng nghiêm túc.

Dù sao bà ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Trong khoảng thời gian này, ba người họ đi gây rối với Bạch Hoài An, bà ta vẫn cứ ngoảnh mặt làm thinh bên cạnh. Cô gái kia không phải loại người lương thiện dịu dàng, cũng rất thông minh, sao có thể bị hai ba câu của bác Bạch làm lung lay chứ.

Chắc chắn trong này có bẫy rập gì đó.

Nhưng bác gái luôn là người thấp cổ bé họng trong nhà này, bà cụ cũng không thích bà ta, bác sạch và bà ta cũng đến với nhau nhờ mai mối, không có tình cảm, thằng con trai là Bạch Quang cũng không kính trọng bà ta. Từ trước đến nay, ba người đó làm chuyện gì cũng đều giấu diếm bà ta.

Cảm giác thân thuộc của bà ta đối với gia đình này không nhiều, vào lúc này cũng không hề tranh cãi gì về suy nghĩ của bác Bạch.

Nhưng trong lòng bà ta đã âm thầm quyết tâm, mấy ngày nay sẽ đề cập đến việc ly hôn với bác Bạch, thu dọn đồ đạc và hoàn toàn thẳng thừng vạch rõ giới hạn với gia đình này, sau này bọn họ có thế nào thì cũng không liên quan đến bà ta.

Hậu quả của tìm đường chết cũng do họ tự chịu.

Bạch Hoài An nói được làm được, ngày hôm sau cô đi tìm Hoắc Tùng Quân.

Trong nháy mắt nhân viên lễ tân của Hoắc Kỳ nhìn thấy Bạch Hoài An, vẻ tươi cười trên mặt trở nên cực kỳ nhiệt tình, vô cùng tha thiết nhìn cô, khiến Bạch Hoài An cảm thấy toàn thân đều mất tự nhiên. Không chỉ như vậy, những nhân viên khác trong công ty cũng tỏ thái độ hết sức nhiệt tình đối với cô, nói câu nào ngọt câu đó, khen ngợi cô từ đầu tới chân, khiến Bạch Hoài An hơi xấu hổ.

Không dễ dàng tới được phòng làm việc của Hoắc Tùng Quân, cô mới ra sức thở phào nhẹ nhõm.

Nhận ly nước mà Hoắc Tùng Quân đưa cho, mạnh mẽ uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn anh và hỏi: “Nhân viên công ty các anh bị chuyện gì kích thích thế, sao lại đối xử nhiệt tình với em như vậy, thật sự làm em hơi mất tự nhiên.”

Đương nhiên Hoắc Tùng Quân biết tại sao lại như thế, chuyện tiền thưởng của nhân viên lễ tân đã truyền khắp công ty, bọn họ đều muốn lấy lòng mợ chủ tương lai của Hoắc Kỳ. Thật vất vả mới thấy người đến đây, sao có thể không ân cần, không chăm sóc đầy đủ.

“Em chính là bà chủ tương lai của họ, sao họ không nhiệt tình một chút cho được!”

Câu nói của Hoắc Tùng Quân giành được cái liếc mắt hờn dỗi của Bạch Hoài An, Lúc này anh mới ngồi xuống bên cạnh cô rồi hỏi: “Sao hôm nay em lại đột nhiên đến đây, cũng không gọi trước?

Lúc này Bạch Hoài An mới nhớ tới chuyện chính, do dự một chút, hơi xấu hổ hỏi: “Chuyện là… Công ty các anh có chức vị nào mà công việc rất nhàn tản không… Chuyện này… Em.”

Cô ấp úng, sắp nói hết câu nhưng rồi lại chẳng nói ra được điều gì.

Không phải chỉ cảm thấy mất mặt mà cũng sợ Hoắc Tùng Quân biết được kế hoạch của mình, anh có thể sẽ ngăn cản mình, dù sao cũng hơi nguy hiểm.

Hoắc Tùng Quân không cũng không ép buộc Bạch Hoài An phải nói rõ, nghe những lời này của cô, nghĩ đến lúc trước bà cụ làm lầm ĩ, nói đến chuyện tìm việc cho bác Bạch, nháy mắt đã hiểu được.

“Có phải vì ông bác kia của em không?”

Bạch Hoài An mím môi, gật đầu, giải thích nói: “Anh yên tâm, không phải em mềm lòng, cũng không phải xoa dịu quan hệ với bọn họ, lại càng không phải bị bọn họ uy hiếp, chỉ là trong lòng em có kế hoạch, bên này cần anh phối hợp thực hiện”

Hoắc Tùng Quân chờ một hồi, thầy cô cũng không nói ra kế hoạch kia là gì, ngược lại còn trơ mắt nhìn mình thì đã hiểu, cô nhóc này không muốn tiết lộ kế hoạch với anh.

Anh duỗi bàn tay to tới, giúp cô vuốt vuốt mái tóc dài rồi nói: “Không dễ gì em mới chủ động mở miệng xin anh giúp đỡ, sao anh có thể không giúp em, chẳng qua anh có một điều kiện..”

“Anh nói đi!” Đôi mắt Bạch Hoài An lập tức sáng rực lên, dựa theo điều kiện mà lần trước Hoắc Tùng Quân đưa ra, cô còn tưởng là anh muốn ôm hôn, hoặc nhiều hơn một chút là yêu cầu cô dọn qua ở chung với anh.

Nhưng không ngờ Hoắc Tùng Quân lại nâng hai má của cô, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú nhìn ánh mắt của cô, dặn dò nói: “Anh mặc kệ em muốn thực hiện kế hoạch gì, bên phía anh đều có thể phối hợp với em, nhưng chỉ có một điều mà em cần phải nhớ, em không được khiến bản thân lâm vào nguy hiểm. Một nhà họ Bạch mà thôi, không đáng để em bị thương”

Bình Luận (0)
Comment