Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 188

Chương 188: Đưa cô đi gặp ông ta

Bác gái nghe xong những lời nói đó, cười khẩy: “Đương nhiên tôi không hối hận, tôi chỉ hối hận rằng năm đó đã nhìn sai người vì đã gả cho một người như ông thôi”.

Một kẻ xấu xa, đạo đức giả, máu lạnh tàn nhẫn, vì tài sản mà ra tay nham hiểm độc ác với chính em trai mình.

Vẻ mặt bác Bạch tái nhợt, giận dữ nhìn bà ta: “Tuy bây giờ tôi nghèo, nhưng nếu sau đó nhà chúng ta đi theo nhà họ Hoắc thì sẽ thăng quan tiến chức vùn vụt, nếu không bà sẽ không có được một chút lợi ích nào. Bà có hiểu không?”

Bác gái bực mình dõi theo ông ta, chả nhẽ người này cho rằng chỉ trong một ngày là có thể thăng quan tiến chức vùn vụt được hay sao!

Ông ta chắc chắn cho là thế rồi, coi tất cả mọi người là kẻ ngu ngốc, cho dù có được thăng quan tiến chức nhanh đi chăng nữa, bản thân bà ta cũng không thích, dù sao bà ta cũng không có được chút lợi ích gì.

“Ông nghĩ rõ chưa, tôi đã ký đơn ly hôn rồi, ông cũng mau ký tên đi”

Bác gái nói xong là trực tiếp lấy đơn ly hôn ra, bác Bạch thấy thế thì sắc mặt lập tức càng u ám hơn. Không ngờ người đàn bà đáng ghét này lại chuẩn bị cả đơn ly hôn từ trước, không biết đã lên kế hoạch từ bao lâu.

Tưởng chừng như ông ta chẳng cần suy nghĩ, đưa bút lên, ký thẳng tên mình vào đơn, bà cụ Bạch và Bạch Quang không kịp ngăn cản.

Bác gái chia thành hai tờ đơn, bà ta lấy đơn ly hôn của mình về phòng, sau đó lấy ra một cái vali nhỏ đi thẳng ra cửa chính.

Lúc chuẩn bị đi, bà ta quay lại ngước nhìn Bạch Quang một lần nữa, mặc dù bà ta rất thất vọng về đứa con này, nhưng dù sao nó cũng là đứa con trai mà bà ta đã mang thai mười tháng sinh ra.

Bà ta vẫn nhắc nhở: “Bạch Quang, nghe lời mẹ nói, đừng hôn với bố, chuyện không đơn giản như vậy đâu…”

Lời nói còn chưa dứt, bà ta đã bị Bạch Quang thô lỗ ngắt lời: “Bà không phải mẹ tôi, tôi không có người mẹ nào như bà cả. Không mong đợi tôi tốt, nói ra những lời thất vọng như vậy, bà mau đi đi, cả đời này cũng đừng quay về nữa, rắc rối”

Bỗng chốc ánh mắt của bác gái vội tối sầm lại, bà ta quay lưng bỏ đi mà không thèm nhìn lại. Bà ta đã cố gắng hết sức, nhưng họ không nghe lời bà ta, vậy nên bà ta cũng không thể làm gì được.

Sau khi bà ta đi khỏi, cả căn nhà rơi vào trạng thái im lặng.

Bà cụ Bạch liếc nhìn con trai mình, vẻ mặt vô cùng suốt ruột hỏi: “Con, con thực sự đã để con bé ra đi rồi. Mặc dù mẹ không thích nó lắm, nhưng tốt xấu gì nó cũng đã theo con bao nhiêu năm trời, cuối cùng còn là mẹ của Bạch Quang”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, nếu bà ấy muốn thì cứ để bà ấy đi. Con không tin, rời khỏi con, một người phụ nữ nội trợ như bà ấy lại có thể sống tốt hơn trước đây. Nói không chừng lần sau gặp lại bà ấy, có khi bà ấy lại khóc lóc cầu xin con cho bà ấy trở về ý chứ.”

Bác Bạch khẽ cười lạnh, cũng không thèm coi trọng chuyện này.

Hiện tại trong lòng ông ta chỉ nghĩ đến việc nhận thông báo của Hoắc Kỳ về việc nhận chức, nghĩ đến những lời Bạch Hoài An nói qua điện thoại, trong mắt ông ta ánh lên sự căm hận nhìn bà cụ Bạch.

“Mẹ, tất cả đều do mẹ, nếu mẹ không liều lĩnh đi tìm Hoắc Tùng Quân, chọc giận cậu ta, chức vụ của con cũng không thấp đến mức thế này”

Bà cụ Bạch bị đứa con trai trưởng than phiền, phản ứng đầu tiên không phải thất vọng hay đau khổ mà là hối hận, hối hận vì đã gây trở ngại cho đứa con mình, bà ta áy náy vội nói: “Là do mẹ sai, sau này mẹ nhất định không như thế nữa, qua mấy ngày nữa mẹ sẽ đi tìm Bạch Hoài An xin lỗi, lấy lòng.”

“Mẹ không nên xuất hiện trước mặt cô ta thì hơn, cảm giác Bạch Hoài An đối với mẹ không được tốt lắm”

Thực chất là bác Bạch đang hắt hết nước bẩn lên người bà cụ Bạch, mới làm thái độ của Bạch Hoài An tốt lên một chút, không biết nếu quá khứ của bà cụ Bạch bị vạch trần thì sẽ thể nào!

Bà cụ Bạch không biết được sự chột dạ của con trai, bà ta vội vàng gật đầu: “Được rồi được rồi, mẹ sẽ không đi tìm Bạch Hoài An nữa”

Lúc này vẻ mặt của bác Bạch mới tốt hơn, đồng thời trao đổi về kế hoạch sau đó, vạch ra một tương lai tươi sáng.

Hai người mải nói chuyện, không hề để ý đến biểu hiện của Bạch Quang.

Hiện tại trong lòng anh ta rất háo hức, bởi vì trước đây hoàn cảnh gia đình không tốt, nên lâu nay anh ta chưa ra ngoài chơi. Nhưng bây giờ có Hoắc Kỳ làm chỗ dựa vững chắc, cho nên dù anh ta thua nhiều hay ít, chắc hẳn Bạch Hoài An cũng có thể bù vào đống thua lỗ kia.

Bạch Quang càng nghĩ càng ngứa ngáy, hiện tại chỉ nóng lòng muốn bay tới bàn đánh bài, đánh cược thật nhanh.

Bên này, Bạch Hoài An đã biết được tin tức bác gái đưa đơn ly hôn, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cô không hề có ác cảm với bác gái, theo như những gì cô nhớ thì bác gái là một người vô cùng trong sáng trong nhà họ Bạch. Cảm giác tồn tại rất thấp, tuy bà ta không làm gì cho nhà bọn họ, nhưng cũng không đến mức thừa cơ hãm hại.

Những quyết định quan trọng trong gia đình bình thường vốn không liên quan gì đến bà ta, tuy ở nhà họ Bạch đã lâu, nhưng cũng chẳng khác gì người ngoài.

Hiện giờ Bạch Hoài An đã coi nhà họ Bạch là kẻ thù truyền kiếp, sau này thủ đoạn sẽ càng độc ác hơn, cô vốn còn đang suy nghĩ không biết có nên làm cho bác gái cắt đứt quan hệ với nhà họ Bạch không.

Cuối cùng cô vẫn không muốn liên lụy đến người vô tội.

Cô không nghĩ rằng bà ta lại chủ động đòi ly hôn với bác Bạch, đúng lúc thuận lợi cho việc hành động của cô.

Đúng là bác gái hiểu được suy nghĩ của cô, hiếm khi thấy một người thông suốt như thế.

Khóe môi của Bạch Hoài An khẽ cong lên, tâm trạng cũng khá hơn một chút.

Những chuyện tốt đều đến liên tục. Một lúc sau, Quý Tiêu Châu gọi đến, giọng nói của cậu ta đầy vẻ kích động nói với Bạch Hoài An: “Anh Long đã trở về từ bên đó rồi, tối nay tôi sẽ dẫn cô đi gặp, cô màu chuẩn bị sẵn sàng đi”

Anh Long ư!

“Đại ca Quý, anh mau nói cho tôi biết ông ấy là người thế nào, để tôi còn chuẩn bị sẵn sàng tâm lý nữa”.

Chẳng hạn như ông ta có điều gì đó tuyệt đối kiêng kỵ, cô sợ bản thân mình không để ý, trong lúc nói chuyện lại vô tình xúc phạm anh Long này, đến lúc đó đừng nói đến việc đối phó với nhà họ Bạch, bản thân đã bị tổn hại trước tiên rồi.

Quý Tiêu Châu cũng không keo kiệt, nói thẳng những gì mình biết về ông ta cho cô nghe.

Trước đây, anh Long cũng chỉ là một người bình thường, chân chất thôn quê, bởi vì vợ con bị giết, trong lúc tức giận ông ta đã giết chết tên sát nhân đó. Sau hơn mười năm ngồi tù, ông ta đã lập công lớn nên được giảm án.

Sau này khi bước ra, tâm trạng thay đổi quá nhiều, không thể lựa chọn cuộc sống an nhàn như trước, nên đành phải bước đi trên con đường hiện tại.

Cũng không biết rằng có phải do tâm lý mạnh mẽ vốn có của bản thân ông ta, hay là do chạm trán với nhiều người ở trong tù nên luyện ra được, rất nhanh ông ta đã tạo dựng được tên tuổi.

Quý Tiêu Châu giới thiệu qua cuộc đời của anh Long, chỉ cần có nhìn thấy anh Long là cô sẽ hiểu được.

Cậu ta có thể bảo đảm, khi Bạch Hoài An đi gặp anh Long chắc chắn sẽ bình an, bởi vì nếu nhìn qua, hai người có rất nhiều điểm chung giống nhau. Bạch Hoài An cũng không phải loại người ngu ngốc không ngăn nổi mồm miệng mình, nói chung xác suất chọc giận phải anh Long là rất thấp.

Dù cho có chọc giận thật đi chăng nữa, nhìn qua hai người cũng đều trải qua những tình huống giống nhau nên ít nhiều cũng “trọng tình trọng nghĩa”, anh Long cũng sẽ không gây khó dễ cho cô.

Lời Quý Tiêu Châu nói ra làm cho Bạch Hoài An thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không có nguy hiểm nhiều là được rồi.

Cô muốn trả thù cả nhà bác Bạch, nhưng nếu như tự vướng mình vào thì chắc chắn thứ mất đi sẽ nhiều hơn thứ có được.

“Hoài An, đến lúc đó, xin cô đừng bao giờ nhắc đến gia đình ở trước mặt anh Long, đây là chuyện anh ấy rất kiêng kị”

Quý Tiêu Châu cố ý dặn dò điều này cho cô biết.

Bạch Hoài An khẽ gật đầu đồng ý.

Buổi tối, hai người đi đến cửa một quán bar rất nhỏ theo thời gian đã hẹn trước. Nơi này vốn hẻo lánh, vẫn chưa muộn quá, nhưng trên cả đoạn đường đến đây đều không có một bóng người. Trước mặt cô có treo biển hiệu quán bar, nhưng Bạch Hoài Lan lại không nghe thấy tiếng nhạc.

Cô liếc nhìn sang Quý Tiêu Châu với vẻ mặt đầy thắc mắc.

Quý Tiêu Châu vội giải thích: “Chỗ này không phải là quán bar, đây là chỗ của anh Long.”

Trong lòng Bạch Hoài Lan đã rõ, cũng không hỏi nhiều, nhanh trí đi theo sau Quý Tiêu Châu.

Hình ảnh cô tưởng tượng ra có chút không giống với tình hình bên trong chút nào, có đủ mọi loại người. Trừ những người bình thường là những tay cờ bạc điên cuồng, cũng không có ít người ăn mặc xa hoa quý phái, cả người từ trên xuống dưới là toàn các nhãn hiệu nổi tiếng giàu có.

Lắm người nhiều tiếng, các giọng nói cứ liên tiếp vang lên, nhưng lại không có người nào dám hỗn loạn trật tự. Dù cho là người có thua đến táng gia bại sản, cùng lắm cũng chỉ là khóc lóc vài tiếng trên sòng bài, thậm chí cũng không dám ầm ĩ.

Xem ra thủ đoạn của anh Long rất lợi hại, mới có thể làm cho những người này kiêng dè đến thế.

Lúc này, tâm trạng cô mới ổn định một chút.

Bạch Hoài Lan đi theo sau Quý Tân Châu, cố gắng thu nhỏ lại sự hiện diện của bản thân. Dù sao ở đây toàn người vật hỗn tạp, trước khi tìm thấy anh Long, cô không muốn rước lấy phiền toái gì vào người.

Nhưng nơi này rất ít phụ nữ, dáng vẻ của Bạch Hoài Lan lại xinh đẹp hơn người, cửa tiến vào đã có không ít ánh mắt đổ dồn về phía cô.

Có tò mò, có phù phiếm, đủ mọi ánh mắt nhìn vào, xen lẫn tạp nham.

Mặc dù Bạch Hoài Lan hơi mất tự nhiên, nhưng trong lòng lại suy nghĩ đến mục đích tới đây, bèn quyết định không thèm để ý đến những ánh mắt kia nữa.

Mãi mới đi đến chỗ sâu nhất bên trong, Quý Tiêu Châu vội đứng lại.

“Chúng ta đến nơi rồi, tôi không thể theo cô vào, chỉ có một mình cô đi vào được thôi, chúng ta sẽ gặp lại sau” Qúy Tiêu Châu nhẹ nhàng căn dặn, rốt cuộc vẫn rất lo lắng cho cô: “Nếu như cuộc trò chuyện hai người có vấn đề, cô vẫn không nên chọc giận anh ấy, nhất định phải nói quan hệ của cô với Hoắc Tùng Quân, anh ấy sẽ nể mặt Hoắc Tùng Quân mà không ra tay với cô Hiện tại Quý Tiêu Châu đã không còn căng thẳng, nhưng nghĩ đến việc một mình Bạch Hoài An đi vào, cũng không biết sau đó còn xảy ra chuyện gì, trong lòng cậu ta cũng hơi hối hận.

Hối hận vì không nên giới thiệu anh Long cho Bạch Hoài An biết, nếu như có xảy ra chuyện. gì, thật không biết ăn nói thế nào với Hoắc Tùng Quân. Làm sao cậu ta dám phụ lòng chú Bạch đã chi trả tất cả mọi chi phí sinh hoạt, tiền ăn học cho cậu ta chứ.

Bạch Hoài An liếc thấy vẻ mặt căng thẳng của cậu ta, cô bèn vỗ nhẹ lên vai cậu ta an ủi: “Đại ca Quý, anh yên tâm đi, tôi biết chừng mực mà, sẽ không làm bản thân bị thương đầu”

Bình Luận (0)
Comment