Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 235

Chương 234: Kích thích Phương Ly

Tâm tư của bố An đã bị nhìn thấu, dứt khoát không kiếm cớ nữa, thoải mái mà thừa nhận.

“Đúng vậy”

An Bích Hà nắm chặt tay lại, cố gắng nhân nhịn, nếu như An Vu Khang không phải bố của cô ta thì cô ta đã chửi cho ông ta một trận từ lâu rồi Trước tình hình chung này, sao có thể không biết tốt xấu, lúc này mà vẫn có tâm tư nghĩ đến phụ nữ.

Bố An có vẻ như không thấy được vẻ mặt của cô ta, trực tiếp đứng dậy thu dọn đồ đạc: “Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại thông báo cho bố được rồi, yên tâm là bố sẽ tới ngay lập tức. Bích Hà, bố chỉ có một đứa con gái là con, công ty rồi cũng sẽ giao cho con, con phải làm quen với việc quản lý tài sản trước, bố làm như vậy chính vì muốn rèn luyện cho con”

Lời nói này nghe có vẻ rất đàng hoàng khí thế, nhưng An Bích Hà lại không ngăn anh ta rời đi nữa.

Sau này công ty sẽ là của cô ta, An Bích Hà vừa nghĩ tới điều này, lại nghĩ tới việc Hoắc Tùng Quân sắp trả thù, vừa nghĩ tới lại thấy đau đầu.

Nếu như công ty sụp đổ, tất cả những gì cô ta làm lúc trước đều vô dụng, những gì mà Bạch Hoài An phải trải qua lúc trước, cảnh tượng bị nhục nhã đó, có lẽ sau này cô ta cũng sẽ phải hứng chịu An Bích Hà sống cao cao tại thượng nhiều năm như vậy, cô ta tuyệt đối không muốn trải qua những chuyện như Bạch Hoài An từng phải chịu, chỉ nghĩ đến thôi cô ta đã thấy sợ hãi trong lòng rồi.

Bố An cứ như vậy rời khỏi công ty, để lại một minh An Bích Hà ứng phó.

Bây giờ đã tới giờ tan làm, nhân viên lần lượt ra về, chỉ có bộ phận quan hệ công chúng phải ở lại tăng ca.

Phương Ly vẫn luôn để ý những hành động của An Bích Hà, thấy cô ta tới văn phòng của bộ phận quan hệ công chứng bèn cầm điện thoại đi vào một góc khuất hẻo lảnh, do dự hồi lâu mới gọi đi một cuộc điện thoại.

Điện thoại vang lên rất lâu mới có người bắt máy, bên trong truyền tới một giọng nói có chút nghi hoặc: “A lô, ai đấy?”

Trần Thanh Minh vừa cất lời, Phương Ly đã căng thẳng, kích động khẽ run ngón tay, thật lâu sau cô ta mới bình tĩnh trở lại rồi nói: “tà tôi!”

Cô ta vừa nói xong, đầu bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó mới có chút không kiên nhẫn nói: “Cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?”

Phương Ly cảm thấy chua xót trong lòng, số điện thoại của Trần Thanh Minh, cô ta vẫn luôn nhớ rõ trong lòng, nhưng anh ta, ngay cả danh bạ cũng không thèm lưu, e là đã xóa số của cô ta từ lâu rồi Điều cô ta không biết là, Trần Thanh Minh ở đầu bên kia điện thoại kích động, vui mừng đến nhường nào.

Lúc trước Bạch Hoài An từng nói, Phương Ly còn chưa ra tay, bảo anh ta cố gắng nhẫn nhịn thêm một chút. Trần Thanh Minh đã sắp không chịu nổi nữa rồi, suýt nữa thì tự mình gọi điện thoại tới để kích thích Phương Ly rồi Bây giờ cuối cùng Phương Ly cũng gọi thoại tới, Trân Thanh Minh như thể nhìn thấy ánh nắng, xua tan hoàn toàn toàn lớp mây mù trong lòng anh ta “Trần Thanh Minh, An Thị gặp chút phiền toái, không biết vì sao An Bích Hà lại đắc tội với nhà họ Ngô, nhà họ Ngô đã công khai phân rõ giới hạn với An Bích Hà rồi, tiếp theo e là sẽ đối phó với An Thị”

Cô ta nói qua mọi hít sâu một hơi rồi công ty với An Bích Hà, tôi thấy hôm nay cô ấy rất lo lằng, đi khắp nơi tìm người giúp đỡ, không phải anh rất thích cô ấy sao? Anh sẽ giúp cô ấy chứ?”

Phương Ly nói xong, căng thẳng chờ Trân Thanh Minh trả lời Thật lâu sau, bên phía Trần Thanh Minh mới lên tiếng: “Tôi biết chuyện này, nhà tôi và tập đoàn An Thị có những mâu thuẫn không thể hòa giải được, tôi cũng không có cách nào để giúp đỡ, nhưng bên phía tôi đã chuẩn bị rút vốn ra rồi, đang cố gắng xoay sở, cô, cô nói với An Bích Hà, nói là tôi đang nghĩ cách giúp cô ấy, bảo cô ấy đừng lo lắng”

Trần Thanh Minh càng nói giọng nói càng có vẻ suy sụp: “Tôi cũng không có cách nào chống lại tập đoàn  Hoắc Kỳ, không thể giúp cô ấy giống như Ngô Thành Nam, tôi thật vô dụng. Nếu như chẳng may An Thị thật sự sụp đổ, cô giúp tôi nói với cô ấy, ở chỗ tôi vẫn luôn có một vị trí cho cô ấy. Cho dù người nhà phản đối, tôi cũng sẽ nhận cô ấy, tôi nhất định sẽ nghĩ cách bảo vệ cô ấy thật tốt”

Nghe từng lời từng chữ anh ta nói, Phương Ly cản chặt môi, cố gắng không để lộ cảm xúc của mình, ánh mắt cô ta tràn đầy vẻ điên cuồng, âm hiểm.

Không thấy Phương Ly trả lời, Trần Thanh Minh gọi tên cô ta xác nhận: “Phương Ly, cô vẫn đang nghe chứ?”

Phương Ly cố gắng hết sức mới có thể khiến giọng nói mình bình tính trở lại Cô ta nói: “Ừm, tôi vẫn đang nghe, tôi sẽ chuyển lời tới cô ấy”

Trần Thanh Minh nghe vậy, giọng điệu lại trở nên nhẹ nhàng hơn, dùng sự dịu dàng khó mà thấy được nói cảm ơn cô ta.

Nhưng Phương Ly nghe xong, khóe mắt lại càng đỏ hơn, cô ta thích Trần Thanh Minh, dùng mọi thủ đoạn tâm cơ cũng không thể nhận được chút dịu dàng nào của anh ta nhưng chỉ vì An Bích Hà mà lại được anh ta đối xử nhẹ nhàng như vậy.

Càng nghĩ càng thấy không cam tâm, ánh mắt cô ta đỏ rực lên, nhìn có vẻ vô cùng đáng Sợ.

Sau khi ngất điện thoại, trong lòng Phương Ly thầm hạ quyết tâm, nhất định cô ta sẽ không để An Bích Hà được sống yên.

Khi trở về văn phòng, cô ta mãi suy nghĩ, không để ý đường nên đụng phải An Bích Hà.

Anh Bích Hà bị đâm vào, cánh tay đau nhói, nhíu mày nhìn Phương Ly, phát hiện khóe mắt cô ta đỏ ứng mới thuận miệng hỏi: “Cô ra ngoài làm gì vậy?”

Phương Ly khẽ rùng mình, suýt chút nữa còn tưởng rằng mình bị phát hiện rồi, lại nhìn vào mắt An Bích Hà, thấy cô ta không nghỉ ngờ, chỉ có chút bực bội, lúc này mới yên tâm, cúi đầu nói: “Ở nhà có chút chuyện, tôi vừa mới gọi điện xong”

Hóa ra là như vậy, An Bích Hà cũng không để ý tới chuyện này, chỉ khẽ quở trách một câu: “Sau này đi đường chú ý một chút”

Nói rồi lại vội vàng đi về phòng làm việc của mình.

Không lâu sau, bộ phận thiết kế của Phương Ly nhận được một tin nhắn, là An Bích Hà gửi tới.

Nội dung tin nhắn là, ba ngày sau, Khinh Hà sẽ công bố sản phẩm mới Tin nhắn này vừa được gửi tới, ánh mắt Phương Ly lập tức tối sầm xuống, lộ ra vẻ quỷ dị, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Trần Thanh Minh sau khi ngắt điện thoại, vẻ mặt anh ta cuối cùng cũng lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, vừa rồi anh ta vẫn luôn lắng nghe động tĩnh bên phía Phương Ly. Bởi vì không thể thấy mặt, nên anh ta không chắc liệu Phương Ly có thể nghe được không, liệu cô ta có càng thêm hận An Bích Hà không, cuối cùng, nghe thấy những tiếng thở nặng nề ẩn nhẫn của cô ta, anh ta mới chắc chản.

Phương Ly có lẽ hành động rất nhanh.

Trần Thanh Minh nhìn điện thoại di động, nhớ lại lúc xác định kế học này với Bạch Hoài An và nhà cô, rồi lại nghĩ tới những biểu hiện của mình, trong lòng không khỏi đắc ý.

Anh ta cảm thấy, nếu như mình không mở công ty nữa, nói không chừng có thể đi đóng phim, cũng có thể kiếm sống, biết đâu lại cho ra đời một ảnh đế mới.

Có điều nghĩ tới Phương Ly, vẻ mặt anh ta lại hơi ngây ra.

Qua vài lần tiếp xúc, Trần Thanh Minh có thể nhận ra người phụ nữ này thích anh ta, là kiểu thật lòng thích, nhưng anh ta không có cách nào đáp lại, dù sao thì không thích chính là không thích.

Trước kia, khi Phương Ly còn ở công ty anh ra, bởi vì thích anh ta mà chèn ép không ít người, còn nhắm vào Bạch Hoài An, suýt chút nữa thì đã gây ra họa lớn.

Kiểu tính cách chanh chua điên cùng này, anh ta thật sự không thích nổi, cô gái mà anh ta thích, nhất định phải có tính cách hiền dịu, lương thiện, tốt nhất là có khí chất văn nghệ, thần bí  những người phụ nữ bên cạnh mình, cuối cùng có lẽ cũng chỉ có Bạch Hoài An là phù hợp với tất cả những tiêu chuẩn đó.

Nhưng đáng tiếc, người ta là hoa đã có chủ từ lâu rồi, đã ở bên Châu Hữu Thiên rồi.

Trần Thanh Minh thở dài một hơi, sau đó từ bỏ ý nghĩ này, muốn chờ sau khi An Thị phá sản, nếu Phương ly không làm ra chuyện gì tội ác tày trời, anh ta vẫn có thể cứu vớt cô ta một lần.

Dù sao thì anh ta cũng lợi dụng người ta, tuy rằng không thích, thậm chí còn thấy chán ghét cô ta, nhưng cũng không thể vô tâm vô phế, dùng xong lại vứt bỏ như vậy được.

Trần Thanh Minh thông báo chuyện ra tay với Phương Ly cho Bạch Hoài An biết.

Lúc này Hoắc Tùng Quân vẫn còn đang ở nhà Bạch Hoài An giúp cô thu dọn đồ đạc, Bạch Hoài An nhìn người đàn ông làm việc chăm chỉ cần mẫn như ong mật, khẽ cong miệng cười, nói ra kế hoạch với của Hoắc Tùng Quân với Trần Thanh Minh.

Sau khi ngắt điện thoại, thấy trên trán Hoắc Tùng Quân đổ một lớp mồ hôi lạnh, tươi cười nhìn cô.

“Thu dọn xong rồi sao?” Bạch Hoài An hỏi anh,  Hoắc Tùng Quân ai oán nhìn cô: “Anh giúp em dọn phòng, em thì hay rồi, còn có tâm trạng nói chuyện điện thoại với người đàn ông khác, nói nói cười cười, có phải không thèm để anh vào mắt không?”

Bạch Hoài An bất đắc dĩ nói: “Đó là Trân Thanh Minh mà”

“Trần Thanh Minh thì làm sao? Trần Thanh Minh không phải đàn ông à?”

Bạch Hoài An nhìn căn phòng gọn gàng ngăn nắp, lại nhìn Hoắc Tùng Quân mồ hôi đầy người, trong lòng thầm thở dài một hơi.

Nếu anh đã ngoan ngoãn như vậy, cô cũng phải khen anh hẳn hoi mới được.

Cô cười tủm tỉm tiến lên ôm lấy eo anh, cọ cọ vào cánh tay anh: “Trong lòng em anh mới là đàn ông, đàn ông đích thực. Người đàn ông đích thực thích làm việc nhà mà em thích nhất, Trần Thanh Minh có làm được cái gì đâu, sao có thể so được với anh chứ”

Không thể không nói, nghe nịnh nọt vài câu,  Hoắc Tùng Quân vô cùng hưởng thụ, cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.

“Tiếp tục đi. Nói thêm mấy lời dễ nghe đi”

Hoắc Tùng Quân nâng cằm, gương mặt tươi cười tràn đầy vui vẻ, nhìn có vẻ vừa ngạo nghẽ lại vừa quyến rũ Bạch Hoài An nhíu mày, mím môi, cảm thấy mình đã khen quá nhiều rồi, còn khen thêm nữa thì có chút giả trân.

Hoắc Tùng Quân nhướng mày, chỉ tay vào bếp nói: “Vừa rồi anh bảo Triệu Khôi Vỹ mua vài đồ dùng nhà bếp, còn mua vài loại rau dưa mà em thích nữa, có lẽ anh ấy sắp tới rồi, em chắc chắn là em không tiếp tục chứ?”

Ý này là muốn đích thân nấu bữa tối cho cô?

Bạch Hoài An sửng sốt, nghĩ tới tài nghệ nấu nướng cao siêu của  Hoắc Tùng Quân, sự háu ăn của cô lập tức nổi lên.

Bữa cơm trưa nay ở nhà họ Hoắc nấu cũng không †ồi, dù sao thì cũng là đầu bếp nhà họ Hoắc làm, nhưng vẫn cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó. là  Hoắc Tùng Quân hiểu biết khẩu vị của cô, bữa cơm anh nấu, đối với Bạch Lạc An mà nói quả thật ngon đến bùng nổ.

Một buổi trưa bận rộn tràn đây cảm xúc, Bạch Hoài An đã thấy đói bụng từ lâu.

Vì muốn xác nhận nên cô hỏi thử một câu “Anh muốn nấu cơm cho em sao?”

Hoắc Tùng Quân nhướng máy: “Em không muốn ăn sao?”

Sao có thể không muốn ăn chứ, Bạch Lạc An nghĩ, vì Hoắc Tùng Quân đích thân nấu ăn, đừng nói là khen vài câu, cho dù là diễn một vở kịch cũng không có vấn đề gì.

Bình Luận (0)
Comment