Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 243

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 243: Tuổi trẻ tài cao

Lời của ông nội Hoắc có chút khó nghe, nhưng mà là thô nhưng thật, ông cụ Ngô nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Nhưng đúng là như vậy, nếu có người muốn giết Ngô Thành Nam, cháu trai duy nhất của ông cụ, e rằng ông cụ sẽ điên tiết, trực tiếp ra tay xử lý người đó.

Bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên căng thẳng.

Hai ông cụ nhìn nhau, ai cũng không chịu thua.

Hoắc Tùng Quân đột nhiên cười nhẹ một tiếng, khiến cho hai ông cụ đều nhìn anh.

Anh cười nhạt, nhưng trong mắt tất cả đều lạnh lẽo: “Chúng ta cũng không phải là người không biết lý lẽ, Ngô Thành Nam đã bị thương thành như vậy. Nếu như chúng ta lại ép chết không bỏ, như vậy lại quá tuyệt tình rồi, vẫn là để anh ta ở lại thành phố An Lạc đi.”

“Tùng Quân!” Ông nội Hoắc liếc mắt nhìn anh một cái, không vừa ý.

Mặt mũi của ông cụ Ngô tràn đầy vui mừng, nhưng bởi vì gương mặt căng cứng đã lâu, cười lên nhìn rất là quái dị, cứng đờ.

“Vẫn là Tùng Quân hiểu chuyện, cháu tốt hơn ông của cháu rất nhiều, đúng là tuổi trẻ tài cao”

Hoắc Tùng Quân cười nhìn ông cụ, nhưng đáy mắt lại không có ý cười: “Ông Ngô, cháu còn chưa nói xong đâu!”

Nụ cười của ông cụ Ngô dừng một chút, trong lòng có linh cảm không tốt.

“Vậy thì cháu tiếp tục nói đi”

Hoắc Tùng Quân giật giật ngón tay, tiếp tục dùng giọng điệu nhẹ nhàng, không nhanh không chậm nói: “Bản thân ông trước đây đã chính miệng đồng ý với điều kiện của nhà họ Hoắc chúng ta, nếu bởi vì chuyện này mà ông đổi ý, nếu người ngoài biết sẽ ảnh hưởng không tốt lắm đến danh tiếng của ông. Cháu suy nghĩ một chút, nhà họ Hoắc chúng cháu Iui lại một bước để cho Ngô Thành Nam tiếp tục ở lại thành phố An Lạc, nhưng nói không xen vào chuyện của tập đoàn thì không thể xen vào, vừa lúc để anh ta hai năm nay dưỡng bệnh ở thành phố An Lạc, thời gian rảnh rồi rất nhiều, bồi dưỡng tình cảm của hai ông cháu, đây không phải là một mũi tên trúng hai đích sao?”

Ông nội Hoắc nghe xong mấy lời đấy, cười lên hai tiếng: “Thật đúng là một mũi tên trúng hai đích, Tùng Quân nói không sai, ý kiến hay”

Sắc mặt của ông cụ Ngô đã trở nên rất khó xem.

Nhưng mà trừ chuyện đấy ra, hai ông cháu nhà họ Hoắc chết cũng không nhượng bộ, bắt Ngô Thành Nam không được can thiệp vào chuyện của tập đoàn trong suốt hai năm.

Mặc dù không ở nước ngoài, nhưng khác gì với việc bị đẩy ra nước ngoài đâu?

Ông cụ Ngô nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía hai người bọn họ, run rẩy giơ ngón tay lên, nói: “Các người thật tàn nhắn”

Hoắc Tùng Quân vô tội nhìn ông cụ một cái: “Cháu để anh ta ở lại thành phố An Lạc, để anh ta chữa trị vết thương, cũng là để ông cháu các người không phải chia lìa. Nếu như thế là tàn nhãn thì trên đời không có người tốt như chúng tôi đâu.”

Ông nội Hoắc gật đầu nói: “Đúng vậy, có lòng tốt bị xem như lòng lang dạ sói, hôm nay coi như tôi đã nhìn thấy rồi. Tùng Quân, chúng 1a thật đáng thương. Chúng ta rõ ràng là người có lý, lại bị bên vô lý chỉ vào mặt mà mãng”“

Ông cụ Ngô nhìn dáng vẻ kẻ tung người hứng của hai người, không nói được lời nào, chỉ có thể tức giận rời đi.

Sau khi ông cụ rời đi, ông nội Hoắc mới thản nhiên nhìn anh một cái “Cháu trở về vội vàng như vậy, hóa ra là chỉ vì chuyện này. Chuyện của công ty đã xử lý xong chưa? Việc của nhà họ An đã sắp xếp xong chưa?”

Hoắc Tùng Quân cười cười, đứng ở phía sau ông nội, bóp vai cho ông, ngoan ngoãn nói: “Đừng lo lắng, chuyện đã sắp xếp xong từ lâu rồi, đã qua hai ngày rồi”

Ông nội gật đầu, trong lòng rất tự hào về Hoắc Tùng Quân, đây mới là cháu trai do một tay ông nuôi lớn, so với tên tiểu nhân dối trá Ngô Thành Nam thì mạnh hơn trăm lần.

Ông nội đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn Hoắc Tùng Quân, sau đó nhìn xung quanh, lặng lẽ sờ sờ nhét vào trong tay anh một hộp đồ vật.

Nhìn thấy dáng vẻ bí mật của ông nội, Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút, mở ngón tay ra xem, thấy trên tay là hộp đồ vật không thích hợp cho trẻ em, lập tức dở khóc dở cười.

“Ông đưa cho cháu cái này làm gì?”

Ông nội mặt đỏ bừng, nói nhỏ với anh: “Ngày hôm qua ông đến chỗ ở của cháu định bàn chút chuyện, nhưng ông phát hiện cháu không có về nhà, ông đoán được cháu ở cùng Hoài An, một đêm không trở về, cháu ở lại nhà con bé đúng khôn Hoắc Tùng Quân gật đầu.

Ông nội hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ còn chưa kết hôn, có con sẽ khiến Hoài An mang theo tiếng xấu, sợ rằng cháu đã lâu như vậy.

không ăn thịt, như sói đói, không kịp chuẩn bị cái này, cố ý chuẩn bị giúp cháu, cháu nên cám ơn ông già này đi”

Ông nội nghĩ cho Hoài An nh trong lòng Hoắc Tùng Quân cảm thấy ấm áp, nhưng mà…

Anh cúi đầu nhìn xuống chiếc hộp, nói với ông nội: “Ông nội, cháu rất cảm ơn ông đã suy nghĩ thay bọn cháu như thế, chỉ là… Ông chọn kích cỡ này, có chút hơi….

Ông nội kinh ngạc nhìn địa phương mười centimet dưới rốn của anh, nhướng mày: “Chú Lưu nói, đây là cỡ của người bình thường”

Ánh mắt Hoắc Tùng Quân có chút hơi đắc ý: “Cháu trai của ông có tài năng phi thường”

Ông nội líu lưỡi, thu lại thứ trong tay anh, thở dài: “Tuổi trẻ tài cao mà, ông sẽ kêu ngươi chú Lưu lại chuẩn bị một loạt cho cháu. Mười thùng đủ chưa?”

Hoắc Tùng Quân dở khóc dở cười, ông nội nghĩ anh là cái gì, còn mười thùng, anh thì có thể, chỉ là không nỡ liên lụy Hoài An.

An thị gió êm sóng lặng đến trưa, An Vu Khang cùng An Bích Hà đều an tâm hơn.

“Xem ra hiện tại Hoắc Kỳ không kịp ra tay với chúng †a, chúng ta phải nhân cơ hội chuẩn bị cẩn thận một chút”

Nghe An Vu Khang nói xong, An Bích Hà gật đầu đồng ý: “Ngày mai Khinh Hà tung ra sản phẩm mới, nếu tiếng vang không tệ, cho dù Hoắc Kỳ tấn công những lĩnh vực khác của An thị, ít nhất là có thể bảo vệ lại Khinh Hà”

Những lĩnh vực khác của bọn họ có thể thua kém Hoắc Kỳ, bọn họ rất bị động, nhưng trong ngành thời trang, Hoắc Kỳ chưa từng nhúng tay vào, mà cho dù An Bích Hà mang tiếng xấu, quy mô và độ nổi tiếng của Khinh Hà vẫn ở đó.

Nếu không xảy ra những vấn đề lớn như chất lượng, cũng có thể đảm bảo rằng gia đình bọn họ sẽ không lo cơm ăn áo mặc.

An Vu Khang nhìn sắc mặt của con gái, có chút không hài lòng: “Mặc dù Khinh Hà có làm ăn tốt hơn những lĩnh vực khác, nhưng mà làm sao con có thể dồn hết vốn dự bị của những ngành khác cho Khinh Hà được? Nếu xảy ra vấn đề gì, chúng ta sẽ bị xóa sổ”

An Bích Hà không quan tâm xua tay: “Những lĩnh vực khác của chúng ta trước đây đều dựa vào Hoắc Kỳ. Bọn họ muốn hủy diệt những ngành đó thì quá dễ dàng, nhưng Khinh Hà thì không. Khinh Hà là do chúng †a xây dựng và phát triển lớn mạnh. Hoắc Kỳ không thể dễ dàng đánh sập, bố đừng lo lắng”

An Vụ Khang bị nói đến im lặng, không nói nên lời, nghĩ đến những lĩnh vực khác, tuy rằng cảm thấy có chút đau lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận con gái của mình nói đúng.

Ông ta có chút tức giận, đứng dậy gọi điện thoại, An Bích Hà nghe được nội dung của cuộc nói chuyện, sắc mặt tối sâm lại một chút, cau mày bực bội nhìn ông ta: “Bố, chúng ta hiện tại đang là lúc cần dùng người, bố để bọn họ đi ra ngoài tìm người phụ nữ đó, không phải là quá không thích hợp hay sao?”

An Vu Khang cau mày liếc cô ta một cái: “Con nói xem chúng ta cần dùng người ở đâu, bố chỉ phái một ít người đi ra ngoài thôi mà đã bị con quản này quản nọ. Bố là bố con, chủ của An thị, khi nào thì con có quyên xen vào chuyện của bố?”

Đó là một tờ báo lá cải, nói thành phố An Lạc xảy ra một vụ tai nạn giao thông, một người bị thương nặng bất tỉnh, được đưa vào  bệnh viện, đây không phải là chuyện quan trọng nhất. Sau đó, đào ra được ông cụ Ngô vội vàng đến bệnh viện, phóng viên đoán rằng người bị thương đó là Ngô Thành Nam.

An Bích Hà nắm chặt điện thoại, bắt đầu luống cuống.

Người có thể khiến ông cụ Ngô lo lắng như vậy, nhất định chính là Ngô Thành Nam.

Bình Luận (0)
Comment