Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 268

Chương 268: Dọn nhà đi!

Quả nhiên đúng như An Bích Hà đoán, ngoài cửa sổ có thể nghe rõ mồn một tiếng kêu gào của những người đó.

“An Bích Hà, ra đây cho tôi.”

“Trước đây chúng tôi bị cô lừa hết lần này đến lần khác, cũng không biết bị An thị của các cô âm thầm cướp đi rất nhiều công việc làm ăn của gia đình tôi: “Luôn mồm chị chị em em, bình thường đều giả bộ ra vẻ tốt đẹp, nhưng lại thích lén lút làm chuyện mờ ám, thật sự là vô liêm sỉ mà!”

“Cả gia đình ra vẻ đứng đắn nghiêm túc, có một người bố như vậy, chả trách lại sinh ra đứa con gái như cô, tởm lợm kinh khủng!”

“Đi ra đây!”

Những giọng nói đó đều là của mấy người thân thiết với An Bích Hà, bọn họ đã từng có mối quan hệ rất tốt với An Bích Hà, thường xuyên qua lại rất vui vẻ. Trước đây, cô ta luôn là người được tất cả mọi người vây quanh nịnh nọt và chào đón nhất trong nhóm bọn họ.

Nhưng bây giờ cô ta đã trở thành mục tiêu bị công kích và bắt nạt của bọn họ.

Dân gian có câu u đổ bìm leo” quả thật không sai. Nhà họ An gặp biến cố, cô ta phải rơi vào kết quả tồi tệ như bây giờ.

An Bích Hà nắm chặt quần áo, hai mắt đỏ hoe ngập tràn thù hận.

“Đầu tại bố của con. Bố đã biết chuyện của Lâm Kỳ từ trước vậy mà tại sao ông ta vẫn bị Hoắc Tùng Quân lừa, lẽ nào ông ta không biết băng ghi âm đó lộ ra ngoài sẽ gây ra hậu quả gì sao?”

Giọng nói của An Bích Hà khàn khàn, lời nói gần như rít qua kế răng kế lợi: “Con nghĩ ông ta đang cố ý trả thù chúng ta”

Mẹ An liếc mắt nhìn cô ta, đám người ở bên ngoài liên tục ném rác vào trong nhà, còn có mấy tiếng ầm ï xô đập cửa của mấy người thanh niên, gương mặt của họ vô cùng nghiêm trọng.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cửa cũng bị đập hỏng thôi. Bọn họ cứ liên tục trông chừng ở bên ngoài, chúng ta không thể ra ngoài được, mà trời thì sắp sụp tối Vừa nói, bà ta vừa nhìn lên cửa sổ, trên cửa đã bị xô thủng một vài lỗ lớn, đủ cho một người bình thường chui lọt qua.

Bây giờ bọn họ vẫn đứng bên ngoài chửi rủa inh ỏi. Nhưng nếu ban đêm, mấy người đó chui qua lỗ kính vỡ trên cửa sổ vào trong nhà, thì ai biết mẹ con An Bích Hà sẽ gặp phải những tai họa gì.

Trước đây những người này rất thường xuyên qua lại với An Bích Hà, vốn dĩ mẹ An cũng biết rõ tính cách của bọn họ, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần mỗi mình người đó thôi cũng đã đủ là kẻ gian ác chuyên gây họa cho người khác rồi.

Hạng người này đạo đức thấp kém, được gia đình nuông chiều dung túng từ bé, nên chuyện xấu xa nào cũng có thể làm ra được.

“Bích Hà, chỉ có thể báo cảnh sát thôi”

Cuối cùng mẹ An cũng ra quyết định, đưa điện thoại cho An Bích Hà.

An Bích Hà sửng sốt một chút: “Mẹ! Mẹ… Không phải mẹ không cho con gọi cảnh sát sao?”

“Ưu tiên hàng đầu lúc này là giải quyết nhóm người ngoài kia. Nếu không thì sau này đều chẳng làm được tích sự gì cả đâu!”

Mẹ An nói xong, sắc mặt của An Bích Hà tái nhợt, cô ta cảm lấy điện thoại, vừa gọi điện vừa thều thào: “Đều tại bố của con.

Nếu không có ông ta thì bây giờ con đã không bị bọn đầu trâu mặt ngựa này vây đánh rồi!”

Khi nói điều này, An Bích Hà đã hoàn toàn quên rằng lý do khiến An Vu Khang bị bắt bỏ tù là vì cô ta đã lái xe trong khi say rượu và tông vào xe của Bạch Quang Nhật và Bạch Hoài An.

Đây là ngòi nổ cho sự sụp đổ ê chề của An thị.

Mẹ An chỉ một lòng một dạ nghĩ cho con gái ruột của mình, bà ta gật đầu đồng ý: “Cái thứ rác rưởi vô dụng này thật sự đã nói ra tất cả mọi chuyện, ông ta làm như vậy chính là chặn đường lui của bản thân ông ta và cũng không cho mẹ con chúng ta một con đường sống”

Sau khi An Bích Hà gọi điện cho cảnh sát, cô ta ra hiệu cho.

mẹ An đừng lên tiếng gì, sau đó cô ta nói với cảnh sát về tình hình của chính mình.

Tình hình xem như là khá nghiêm trọng, cảnh sát cho biết sẽ cử người đến ngay lập tức, bảo họ tìm chỗ trốn và không được ra khỏi nhà.

Sau khi An Bích Hà và mẹ An cúp điện thoại thì hai người mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại khấp khởi không yên khi nghe thấy tiếng động ở bên ngoài.

“Mẹ, lần này cảnh sát tới thì có thể giải quyết, nhưng nếu còn lần sau nữa thì làm sao đây, chắc chắn bọn họ sẽ không chịu để yên cho chúng ta” Hơn ai hết, An Bích Hà hiểu rõ tính cách và cách thức làm việc của đám người đang ở bên ngoài, nếu bọn họ không đánh chết người thì cũng sẽ làm cho người đó sống dở chết dở.

Lần này cảnh sát đến, bọn họ sẽ rời đi, nhưng một khi cảnh sát đi rồi, bọn họ sẽ kéo nhau quay lại.

Những kẻ này vốn là bọn con ông cháu cha lắm tiền nhiều của, lại rảnh rỗi dư thời gian bày trò giày vò hai mẹ con An Bích Hà, nhưng mà mẹ con bọn họ còn có “Khinh Hà”, còn phải sống tiếp, vốn là không thể cứ ngày ngày phải dè chừng và nghĩ cách đối phó đám người đó.

“Dọn nhà đi, hãy dọn đi ngay hôm nay, không cần mang theo đồ đạc gì cả, chỉ cần mang theo những thứ quan trọng nhất thôi. Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng cảnh sát về đồn, sau đó bán căn nhà này cùng với toàn bộ đồ đạc bên trong. Chúng ta sẽ bí mật mua một căn nhà khác và không được để bọn họ tìm thấy nữa”

Nghe những lời này, An Bích Hà vô cùng thất vọng. Cô ta đã sống ở căn nhà này từ khi mới sinh ra, ở nơi đây còn có rất nhiều thứ cô ta vô cùng yêu thích. Cô ta thực sự không nỡ rời khỏi căn nhà này và bỏ lại rất nhiều đồ đạc như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt luyến tiếc của An Bích Hà, mẹ An thở dài và nhỏ giọng nói: “Mẹ đã bán hết những thứ có giá trị để trả nợ ¡ rồi. Bây giờ phần lớn những thứ còn lại đây đều chẳng đắt tiền mấy đâu. Chúng ta chỉ cần mang theo những thứ quan trọng, chỉ cần có tiền là có thể mua lại được, đâu có gì phải tiếc nuối nữa”

Nghe mẹ An nói vậy thì An Bích Hà mới ra quyết tâm.

Cô ta cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên ngẩng đầu lên và nói: “Mẹ, sau khi chúng ta theo cảnh sát về đồn cảnh sát, con muốn xin gặp bi “Thăm ông ta làm gì, ông ta hại chúng ta ra nông nỗi này.

còn chưa đủ tệ hay sao?” Mẹ An nhíu mày, ánh mắt của bà ta tràn đầy chán ghét và căm giận khi nghĩ đến An Vu Khang.

Mặt mũi của An Bích Hà vô cùng ủ dột: “Bố cố ý nói ra điều này, e rằng là chủ ý muốn khiến mẹ con chúng ta phải sống khổ sở ở bên ngoài. Bây giờ điều con lo lắng nhất là ông ta sẽ tiết lộ chuyện con lái xe khi say rượu, đến lúc đó con chắc chắn sẽ phải ngồi tù vài tháng, con sợ là bên “Khinh Hà” sẽ không đợi nổi”

Vốn dĩ là cô ta không muốn vào tù, nghe nói ở trong tù khủng khiếp lắm, ai mà biết mấy tù nhân nữ ở trong nhà lao sẽ làm gì cô ta. Nghĩ đến đó, An Bích Hà vô cùng hoảng sợ.

“Con nhất định phải thuyết phục bố, để ông ta không thể bán đứng con.”

Mẹ An nghe An Bích Hà nói thì bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, bà ta bình tĩnh gật đầu: “Ông ta thực sự là nhân tố bất định lớn nhất”

Hai người họ nói về An Vu Khang với thái độ không hề có tình cảm gì cả, giống như đây không phải là chồng và bố của họ vậy, cảm giác như hai người họ đang nói đến một người nào đó xa lạ chẳng hề có quan hệ máu mủ gì, thậm chỉ còn giống như là đang nói về kẻ thù.

“Ra đây đi An Bích Hà! Không phải ngày thường cô kiêu căng lắm sao? Sao bây giờ lại giống như con rùa rụt cổ vậy hả?

Cô cũng cảm thấy nhà họ An của mấy người làm ra biết bao.

nhiêu chuyện vô liêm sỉ nên bây giờ nhục nhã không còn mặt mũi ra gặp chúng tôi, có phải không?”

“Con đàn bà chết tiệt kia, đợi bọn tao vào được bên trong rồi thì nhất định sẽ xử đẹp mày luôn!”

“Có ngon thì trốn chui trốn nhủi cả đời đi nhé, vĩnh viễn đừng có ra ngoài nữa!”

An Bích Hà nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía cửa, nếu là trước kia thì những người này đều luôn miệng nịnh nọt và tâng bốc cô ta, làm sao bọn họ dám lớn tiếng với cô như vậy.

“Hổ rơi vào chỗ bình địa, đến chó cũng có thể bắt nạt được.

Mấy người cứ chờ đó, thua keo này bày keo khác, đợi tôi trở lại như ngày xưa rồi, tôi sẽ cho mấy người biết thế nào là lễ độ!”

Khi cô ta nói những lời này đều đang cẩn thận lắng nghe động tĩnh của những người đó, để phân biệt là ai đang nói gì, rồi ghim từng người, từng người một ở trong lòng và đợi sau này trả thù.

“Mẹ, sao cảnh sát vân chưa tới đây?”

Nghe tiếng mắng chửi bên ngoài, tâm trạng của An Bích Hà càng thêm cáu kỉnh, cô ta sợ mình không nhịn được sẽ xông thẳng ra ngoài và giết chết đám người chết dẫm đó.

“Sắp tới rồi, đừng sốt ruột” Mẹ An vội vàng an ủi An Bích Hà, bà ta cũng tập trung nghe ngóng động tĩnh ở ngoài cửa.

Đồn cảnh sát gần nhất cách nhà họ An hơn hai mươi phút, từ lúc gọi điện thoại tới giờ cũng khá lâu rồi, chắc cảnh sát cũng sắp tới.

Quả nhiên không bao lâu sau thì có một tiếng còi ngoài cửa.

“Khốn nạn, bọn họ gọi cảnh sát rồi.”

“Con khốn vô liêm sỉ An Bích Hà này, bọn họ còn dám gọi cảnh sát nữa à”

“Chạy đi, đừng để bị bắt, nếu không người nhà sẽ phải đến đồn cảnh sát bảo lãnh cho chúng ta về đó.”

“Kệ mẹ con bọn họ đi”

Đám người bên ngoài hoảng sợ bỏ chạy, tiếng bước chân vội vã xen lẫn giọng nói hoang mang sợ sệt.

Cuối cùng mẹ An và An Bích Hà cũng nở được một nụ cười nhẹ nhõm, đã giải quyết được đám người đó rồi.

Một lúc sau thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lúc này An Bích Hà mới đứng dậy chuẩn bị ra mở cửa, vừa đi tới đã phát hiện hai chân tê rần, lảo đảo một chút mới từ từ khôi phục lại tri giác.

Cô ta nén chịu cảm giác tê rần ở chân, trong lòng thầm nguyền rủa đám người chết tiệt kia rồi khập khiễng đi ra mở cửa.

Quả nhiên người gõ cửa là cảnh sát.

“Có phải các cô gọi cảnh sát không?” Người cảnh sát nghiêm mặt hỏi.

An Bích Hà gật đầu: “Là chúng tôi đã gọi cảnh sát.”

Cô ta hoảng hốt, mặt tái mét, mắt đỏ hoe, chỉ vào cửa kính của nhà mình và nói: “Mẹ con tôi chuẩn bị đi ra ngoài thì cửa kính vỡ tan tành. Các anh xem, chỗ này, chỗ này, còn ở đẳng kia nữa”

An Bích Hà chỉ từng cái một, vừa rồi không để ý tới, bây giờ nhìn lại mới nhận ra gần như toàn bộ cửa kính đều bị vỡ nát, nếu cảnh sát đến muộn hơn một chút thôi, là đám người kia thật sự đã có thể xông thẳng được vào trong nhà rồi.

“Bọn họ cũng ném rác vào trong nhà nữa, tôi và mẹ của tôi suýt chút nữa là bị thương rồi”

Cảnh sát cũng nhận thấy những điều này, chăm chú quan sát sàn nhà đầy rẫy rác rưởi.

“Ban nấy chúng tôi vừa xuống xe, nhóm người kia đã chạy thoát rồi. Bọn họ rất rành khu này. Đáng tiếc là chúng tôi không đuổi kịp bọn họ, cô có biết bọn họ gồm những ai không?”

Đương nhiên bọn họ rất quen thuộc nơi này, lúc trước nhóm người đó thường cùng cô ta lăn lộn làm ăn, đã từng đến nhà họ.

An rất nhiều lần rồi, cho nên bọn họ rất rành đường đi nước bước ở khu vực này.

Nhưng khi nghe cảnh sát hỏi, An Bích Hà lắc đầu và nhỏ giọng nói: “Cũng không biết là đám côn đồ cắc ké từ chỗ nào.

đến đây nữa: Cô ta không dám nói ra thân phận của những người đó, bây giờ An thị đã làm mích lòng những người đó. Nếu cô ta trực tiếp khai ra bọn họ, cùng lắm là bọn họ sẽ bị đưa về đồn cảnh sát, nhưng chẳng mấy chốc sẽ được người nhà đến bảo lãnh ra cả thôi.

Nhưng cô ta gặp họa rồi, đám người kia chắc chắn sẽ lại càng căm giận cô ta hơn. Một khi đã bị đám người kia ghi hận thì chắc chắn bọn họ sẽ không buông tha cho cô ta.

Bình Luận (0)
Comment