Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 300

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 300: Cứu anh ta

Trần Thanh Minh nghĩ đến cảnh tượng đó thì cảm thấy buồn nôn, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Phương Ly, trong mắt anh ta hiện lên nỗi tuyệt vọng.

Chẳng lẽ sự trong sạch của anh ta bị mất ở đây thật sao?

Còn mất với ả điên Phương Ly này nữa ư?

Không, không được!

Anh ta cố gắng vùng vẫy với chút sức lực cuối cùng, nhưng lại bị Phương Ly giữ chặt lại.

Hoài An có lòng tốt giải quyết vấn đề này, đặt lên người Phương Ly thì lại thành cái cớ để cô ta làm điều xấu xa, còn đổ hết mọi thứ lên đầu Hoài An, thực sự vô cùng kinh tởm.

“Không biết xấu hổi”

Anh ta nhịn một hồi lâu mới tức giận mắng chửi.

Phương Ly nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: “Chuyện thế này mà tôi còn làm được, còn cần mặt mũi gì nữa chứ?”

Cô ta không muốn lôi kéo với Trần Thanh Minh ở cửa khách sạn, nếu như gặp phải người quen thì sẽ rắc rối.

Ngay khi cô ta định kéo Trần Thanh Minh vào, đột nhiên có một giọng nữ ngạc nhiên hô lên: “Trần Thanh Minh? Là anh sao?”

Trần Thanh Minh nghe thấy giọng nói quen thuộc, vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra âm thanh, anh ta nhìn thấy với đôi long lanh trong veo của Sở Minh Nguyệt thì suýt chút nữa bật khóc.

Anh ta dùng hết sức lực, giơ tay về phía Sở Minh Nguyệt: “Cứu, cứu tôi…”

Lần trước ở tiệc chúc mừng của Hoài An, Sở Minh Nguyệt làm quen với bọn họ, sau đó ngoại trừ bạn trai cô ấy là Châu Hữu Thiên thì người thân thiết nhất với cô ấy chính là Trần Thanh Minh.

Cô ấy hay đến công ty tìm Bạch Hoài An, thường xuyên đi lại, quan hệ của cô ấy với Trần Thanh Minh cũng khá ổn.

Hai người lôi kéo nhau cửa khách sạn đã thu hút sự chú ý của Sở Minh Nguyệt, nhưng cô ấy chỉ liếc qua một cái, lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt ngập tràn tức giận và căm ghét của Trần Thanh Minh.

Có thể thấy rõ ràng là anh ta rất chán ghét người phụ nữ bên cạnh mình, nhưng anh ta bị người phụ nữ đó kéo tay, không tránh thoát được.

Trần Thanh Minh cao hơn mét tám, mặc dù Phương Ly cũng là một người cao gầy nhưng cùng lắm chỉ tầm mét bảy, thân hình hai người có sự chênh lệch rất lớn, sao anh ta lại không thoát khỏi người phụ nữ đó được chứ.

Sở Minh Nguyệt nhận thấy có điều gì đó không ổn bèn tiến lại gần đó.

Vừa đến thì thấy Trần Thanh Minh vươn tay cầu cứu với cô ấy, cô ấy đã hiểu ra mọi chuyện, trông dáng vẻ này của anh ta thì rõ ràng đã bị lừa rồi, ắt hẳn là do người phụ nữ bên cạnh anh ta làm ra.

Sở Minh Nguyệt bước đến ngay lập tức, cố gắng kéo Trần Thanh Minh ra khỏi vòng tay của người phụ nữ đó.

Phương Ly chú ý tới động tác của cô ấy, hung hăng vung tay cô ấy ra, trừng mắt hung dữ như một con chó điên: “Anh ấy là bạn trai tôi, đây là chuyện của vợ chồng son chúng tôi, cút ngay cho tôi, đừng xen vào việc của người khác!”

Sở Minh Nguyệt thấy cô ta đề phòng điên cuồng như vậy thì nở một nụ cười lạnh lùng.

Cô ấy có khí chất hơn người, mỗi một cử chỉ đều đẹp đẽ, dáng vẻ cười nhạt của cô ấy có vẻ đẹp không dính khói bụi thế gian, cũng có sự cao quý không thể với tới.

Phương Ly hơi sửng sốt, ánh mắt càng cảnh giác hơn.

Mặc dù cô gái này không có khuôn mặt trực quan đẹp hơn Bạch Hoài An nhưng rất thu hút ánh mắt người khác, quan trọng là Trần Thanh Minh thấy trong mắt cô ấy ngập tràn ánh sáng, thậm chí bây giờ đã tránh thoát cô ta, muốn tới gần cô gái này.

hơn một năm rồi, trước đây ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, chưa từng gặp người bạn như cô”

Trước kia cô ta làm việc ở Trần thị, không phải ngày nào cũng gặp Trần Thanh Minh à!

Trần Thanh Minh trừng mắt với cô ta, choáng váng vì sự trơ tráo, không biết xấu hổ của cô ta, nhưng tác dụng của thuốc đã ngấm sâu, anh ta sắp không còn sức cử động ngón tay nữa.

“Không, không…” Anh ta chỉ có thể lắc đầu một cách khó khăn, phủ nhận lời của cô ta.

“Không cần biết phải hay không, có tôi ở đây, hôm nay cô không thể dẫn anh ta vào khách sạn thuê phòng được, nếu như cô dám ép buộc anh ta vào thì tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức, chỉ cần một giây là cảnh sát sẽ tới đây, cô có muốn thử một chút không?”

Sở Minh Nguyệt đã lục được thứ mình muốn tìm, tay phải cô ấy nắm thứ đó thật chặt, đồng thời tay trái rút điện thoại di động ra, làm động tác gọi cảnh sát.

Nhân viên khách sạn đứng một bên hóng chuyện nghe thấy vậy thì vội vã chạy tới, hòa giải: “Không cần phiền phức như thế này, không cần gọi cảnh sát”

Trong khách sạn của bọn họ có rất nhiều thứ không thể cho người khác biết, nếu như báo cảnh sát thì tổn thất sẽ rất lớn.

Sở Minh Nguyệt thờ ơ liếc anh ta một cái: “Vậy các anh phải đảm bảo rằng không cho cô gái này thuê phòng”

Cô ấy nói xong thì chỉ tay vào Phương Ly.

Nhân viên khách sạn gật đầu lia lịa, anh ta chạy tới chỗ lễ †ân nói rõ mọi chuyện rồi nhanh chóng cầm chứng minh nhân dân của Phương Ly và Trần Thanh Minh trở lại: “Đây là chứng minh nhân dân của cô, xin lỗi, vì phòng ngừa xảy ra chuyện không cần thiết, cô vẫn nên qua khách sạn khác thuê phòng đị”

Sở Minh Nguyệt nhanh tay lẹ mắt rút lấy chứng minh nhân dân của Trần Thanh Minh.

Tay Phương Ly sững lại, căm phẫn trừng mắt nhìn Sở Minh Nguyệt: “Cô quá đáng rồi đó, quản này quản kia, còn quản cả chuyện thân mật của vợ chồng chúng tôi.”

Sở Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Vẫn là câu nói đó, chứng cứ đâu, lấy chứng cứ hai người là người yêu ra đây, có ảnh chụp chung thân mật không, mở tin nhắn Facebook cho tôi xem thế nào, chỉ cần cô có thể lấy ra bất cứ thứ gì chứng minh quan hệ người yêu của hai người thì tôi đều chấp nhận”

Phương Ly đơ mặt ra, cô ta làm gì có ảnh chụp chung thân mật gì đâu chứ, Trần Thanh Minh cũng xóa kết bạn với cô ta từ lâu rồi, ngay cả số điện thoại của cô ta cũng bị anh ta kéo vào danh sách đen, cô ta lấy chứng cứ ở đâu ra.

“Cô nghĩ cô là ai, cô muốn chứng cứ thì tôi phải cho cô xem chắc? Cô là cảnh sát sao?”

Cô ta mạnh miệng, giọng nói sắc bén, thậm chí có phần sốt ruột.

Tác dụng thuốc trong người Trần Thanh Minh cũng sắp đến lúc rồi, nếu như cứ kéo dài thêm thì đến khi phát tác, e là sẽ có người phát hiện ra vấn đề.

“Tôi không phải cảnh sát, nhưng tôi có thể gọi cảnh sát đến. Theo tôi biết thì đồn cảnh sát gần đây nhất chỉ mất khoảng năm phút lái xe để đến đây”

Sở Minh Nguyệt mỉm cười, đôi mắt đen nhánh như pha lê, vừa trong veo vừa lạnh lẽo, Trần Thanh Minh chỉ hơi hí mắt ra, thấy cảnh này thì đột nhiên hô hấp của anh ta dồn dập hơn mấy phần, phần bụng dưới càng nóng hơn.

Phương Ly cáu gắt, khuôn mặt trở nên dữ tợn.

Sở Minh Nguyệt nhân cơ hội đó kéo Trần Thanh Minh ra khỏi tay cô ta, vừa nhanh, vừa chính xác, dứt khoát, hoàn toàn không cho Phương Ly cơ hội phản ứng.

Phương Ly sững người vài giây rồi nổi khùng nhào về phía cô ấy, Sở Minh Nguyệt nhanh chóng ấn thứ cô ấy vẫn cầm bên tay phải lên tay cô ta.

Dòng điện mãnh liệt truyền tới, mắt Phương Ly tối sâm lại, cả người mềm nhữn ngã xuống đất.

Sở Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, trên cái trán trắng nõn có mấy giọt mồ hôi.

Trong tay cô ấy là vũ khí phòng thân mà Bạch Hoài An chuẩn bị cho cô ấy, khi đi tới mấy chỗ như thế này thì cần có nó để đề phòng chuyện bất ngờ, không ngờ lại dùng tới nó thật.

Những người trong khách sạn sợ ngây người, họ thấy Sở Minh Nguyệt đỡ Trần Thanh Minh đi thì vội vàng ngăn cô ấy lại: “Cái cô này, cô đã làm gì với cô gái kia vậy, cô không thể đi”

Sở Minh Nguyệt liếc mắt nhìn người đó, thờ ơ nói: “Không phải vừa nãy cô ta muốn thuê phòng sao, đúng lúc trong tay cô ta có thẻ chứng minh nhân dân đó, các anh đặt phòng cho cô ta rồi đưa cô ta vào trong đi”

“Nhưng mà…”

“Chắc hẳn các anh cũng nhận ra anh ta bị người phụ nữ đó giở trò gì rồi, các anh có biết anh ta là ai không hả, nếu như anh ta tỉnh lại thì khách sạn mấy người có gánh nổi hậu quả này không?”

Người kia sửng sốt một chút, nhìn Trần Thanh Minh.

Mặc dù gương mặt đẹp trai của anh ta đang đỏ bừng lên, ý thức mơ hồ, nhưng cho dù quần áo hay đầu tóc đều cho thấy rằng anh ta có xuất thân không tệ, còn người phụ nữ nằm trên đất.

Anh ta cúi đầu nhìn, mặc dù ngoại hình cô ta không đến nỗi nào nhưng quần áo thì vô cùng phổ thông, vừa nãy còn điên cuồng như thế, chắc chắn có vấn đề.

Nhất thời, anh ta không biết nên làm thế nào mới đúng.

Sở Minh Nguyệt nhân lúc anh ta đang ngây ngẩn đứng đấy thì trực tiếp đỡ Trần Thanh Minh đi luôn.

May là cô ấy có lái xe tới, đúng lúc dùng tới, chắc chắn Trần Thanh Minh bị hạ thuốc rồi, nếu như cứ kéo anh ta đi thì sẽ không tốt cho cơ thể.

“Tôi đưa anh đi bệnh viện.”

Sở Minh Nguyệt thấy anh ta không còn chút sức lực nào ngồi phịch xuống ghế lái phụ thì tiến đến thắt dây an toàn cho anh ta.

Lúc cô ấy tới gần, mùi hương thơm mát trên người cô ấy cũng nhẹ nhàng tỏa ra theo động tác của cô ấy, hô hấp của Trần Thanh Minh gấp gáp thêm hai phần, phản ứng cũng mãnh liệt hơn.

Bình Luận (0)
Comment