Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 310

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 310: Thật là tình cờ

“Bạch Hoài An, hai người mau lại đây ăn hoa quả” Giọng nói âm trầm của Hoắc Tùng Quân vang lên, rất lâu sau mới có thể kìm nén lại được cảm giác ghen tuông trong lòng, mở miệng cắt đứt bầu không khí ấm áp của hai người.

Quả nhiên hai người lập tức tách ra.

Bạch Hoài An không hề phát hiện ra cảm xúc của Hoắc Tùng Quân, nhìn hoa quả thơm ngọt, căng tròn mọng nước, vội vàng kéo Sở Minh Nguyệt đi tới: “Biết cậu thích ăn nhất là xoài, tối hôm qua nhà họ Hoắc gửi tới đó, vô cùng to, vô cùng thơm ngọt”

Người xưa đúng là không lừa dối tôi.

Vào lúc mà Hoắc Tùng Quân đã nhãn nhịn đến cực điểm cảm xúc của mình, đột nhiên bên ngoài có tiếng chuông cửa reo lên.

Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người ở đây chính là, có thể người đến là Châu Hữu Thiên.

Dù sao thì bạn gái muốn sống ở đây vài hôm, người làm bạn trai cũng không thể không lộ mặt chứ.

Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên chính là, người đứng ở trước cửa không phải là người mà họ nghĩ đến.

Bạch Hoài An kéo vai của Hoắc Tùng Quân ra, ngó đầu ra ngoài nhìn, đối diện với đôi mắt thờ ơ của Trần Thanh Minh.

Sau đó nhìn thấy hành lý ở bên cạnh chân của anh ta, vô cùng nghỉ ngờ.

“Anh đang làm gì vậy?”

Trần Thanh Minh đang định trả lời cô, kết quả là khi ngước mắt lên lại nhìn thấy Sở Minh Nguyệt.

Cô ấy mặc một bộ váy màu trắng, mái tóc xoăn dài đằng sau lưng, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng, thanh khiết, không nhiễm bụi trần.

Khi đôi mắt ngây thơ nhìn qua đó, cơ thể của Trần Thanh Minh bất giác xoản chặt lại, trên gương mặt điển trai lộ ra nụ cười ngây ngốc: “Thật là tình cờ, em cũng ở đây”

Bạch Hoài Ai Cô nhớ là tối hôm qua đã nói rõ với Trần Thanh Minh, Minh Nguyệt sẽ tới đây ở, sao con người này lại tỏ ra bộ dạng vô tình gặp gỡ như vậy.

Bạch Hoài An ngây ngốc không hiểu, nhưng người ngoài cuộc như Hoắc Tùng Quân, đặc biệt là người ngoài cuộc vô cùng tinh ý, lập tức phát hiện ra điều kỳ lạ của Trần Thanh Minh.

Thằng nhóc này, không phải là…

Anh cẩn thận nhìn sang Sở Minh Nguyệt, nhận thấy biểu cảm của cô không có gì khác thường, có lẽ cũng không hề phát hiện ra tâm tư của Trần Thanh Minh.

Sở Minh Nguyệt nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Trần Thanh Minh, cười nhẹ nói: “Đúng vậy, tình cờ thật đấy”

Nụ cười của nữ thần xinh đẹp mê người, nụ cười trên mặt của Trần Thanh Minh càng thêm ngây ngốc.

Bạch Hoài An nhìn chăm chằm vào chiếc va li bên chân của Trần Thanh Minh, tiếp tục hỏi: “Trần Thanh Minh, anh vẫn chưa nói cho tôi biết, anh xách va li tới đây làm gì?”

“Vào nhà rồi nói, đứng ở ngoài không tiện”

Bây giờ Trần Thanh Minh mới quay người lại, nhấc chiếc va li nhỏ của mình lên, vừa nói vừa bước vào nhà vô cùng tự nhiên.

“Không phải trước đây Phương Ly vẫn luôn đeo bám tôi, còn dám vào nhà của tôi hay sao? Chỗ ở của tôi cũng không an toàn, nên là tôi bán nhà đi rồi”

Trần Thanh Minh nói tiếp, tay nắm chặt lấy hành lý của mình, giọng nói vô cùng đáng thương: “Tất cả đồ đạc của tôi đều để ở nhà họ Trần rồi, nghe nói Minh Nguyệt đến ở nhà cô, nên là tôi nghĩ lại cũng cảm thấy nên tới đây”

Anh ta cúi đầu xuống, một người đàn ông mà lại giống như chú cún nhỏ, vẻ mặt vô cùng vô tội: “Suy cho cùng chuyện này cũng do tôi mà ra, có lẽ là Phương Ly sẽ đối phó với mọi người, tôi cảm thấy rằng tôi cũng nên chịu một phần trách nhiệm, bảo vệ an toàn của mọi người.”

Bạch Hoài An và Sở Minh Nguyệt nhìn thấy bộ dạng của anh ta, an ủi vài ba câu.

Chỉ có Hoắc Tùng Quân khoanh tay đứng một bên, nhíu mày nhìn Trần Thanh Minh.

Trước đây chỉ nghe qua có em gái trà xanh, không ngờ bây giờ có cả em trai trà xanh. Bình thường Trần Thanh Minh vô cùng đạo mạo đàng hoàng, dáng vẻ sáng láng ngời ngời, thật không ngờ lại xấu xa đến như vậy.

Dường như Trần Thanh Minh cảm nhận được ánh nhìn của anh, anh ta ngước đầu lên vô tư nhìn Hoắc Tùng Quân: “Hai người phụ nữ Bạch Hoài An và Sở Minh Nguyệt, một mình anh cũng không thể chăm sóc được, đến lúc đó chắc chắn không thể bảo vệ được. Có tôi ở đây, sẽ an toàn hơn nhiều, tổng giám đốc Hoắc, anh thấy có đúng không?”

Hoắc Tùng Quân nghe xong, không cười mà liếc nhìn anh ta, nhưng cũng không hề phản đối.

Thực ra, không cần quan tâm như thế nào, trong lòng của anh, Bạch Hoài An mãi mãi đứng ở vị trí đầu tiên. Anh nhất định sẽ bảo vệ Bạch Hoài An đầu tiên, tới lúc đó thì Sở Minh Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm.

Dường như Trần Thanh Minh nhìn thấy được điều này của anh, đưa ra lý do vô cùng thuyết phục, bộ dạng tỏ vẻ đáng thương thật sự đã khiến cho Bạch Hoài An đồng ý để anh ta ở lại nhà mình.

Anh ta vui sướng kéo chiếc vali nhỏ của mình đi tới một căn phòng khác.

Bạch Hoài An nói muốn chuẩn bị vật dụng hàng ngày, Trần Thanh Minh lập tức nói: “Không cần đâu, tôi đều mang đầy đủ rồi. Mấy ngày này ở đây sẽ phiền đến cô, mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này làm sao còn dám phiền đến cô được chứ”

Những lời này làm cho Bạch Hoài An vô cùng yên tâm.

Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nhìn, đi qua chỗ Trần Thanh Minh, nói với Bạch Hoài An: “Hai người ra đây ăn trái cây, anh giúp Tổng giám đốc Trần dọn dẹp căn phòng.”

Trần Thanh Minh vội vàng làm ra bộ dạng được cưng chiều lại khiếp sợ: “Không dám làm phiền đến tổng giám đốc Hoắc, tôi tự mình làm là được rồi”

Nực cười, để Hoắc Tùng Quân dọn dẹp phòng giúp anh ta, anh ta chán sống rồi hay sao?

Hoắc Tùng Quân khẽ cong khóe miệng, cười vô cùng tự nhiên: “Không sao đâu, mấy ngày này cũng đều sống cùng dưới một mái nhà, mọi người chung sống giúp đỡ nhau là điều đương nhiên mà. Cậu cũng đừng cứ một hai câu “Tổng giám đốc Hoắc” nữa, gọi tên của tôi là được rồi”

Trần Thanh Minh bị nụ cười của anh dọa cho mặt cắt không còn một giọt máu.

Từ bao giờ mà Hoắc Tùng Quân lại thân thiết như vậy chứ, nụ cười này vô cùng rạng rỡ đẹp trai. Nhưng mà sao nụ cười này lại làm cho ruột gan của anh ta đều như đang run rẩy.

Anh ta cũng không dám trực tiếp gọi tên của Hoắc Tùng Quân, giọng nói run rẩy vang lên: “Đã làm phiền anh Hoắc quá rồi”

Hoắc Tùng Quân cười ngọt ngào đi theo sau anh ta, trông giống như hai người anh em tốt của nhau.

Bạch Hoài An và Sở Minh Nguyệt đều cảm thấy hai người họ ở với nhau rất hợp, cũng không hề chú ý tới bên đó, hai người vừa ăn trái cây vừa nói chuyện với nhau, vui vẻ hòa hợp.

Vừa đi vào phòng, nụ cười trên mặt của anh ta tắt ngúm, nhìn chăm chằm vào Trần Thanh Minh: “Cậu có ý với Sở Minh Nguyệt đúng không?”

Lời nói này nói ra làm cho chiếc va li nhỏ đang cầm trên tay của Trần Thanh Minh rơi “ầm” xuống, sắc mặt của anh ta vô cùng khó xử, không hề tự nhiên: “Anh…anh phát hiện ra rồi?”

Anh ta không thể ngờ rằng nhanh như vậy mà Hoắc Tùng Quân đã biết hết tâm tư của mình, đặc biệt là thân phận của Hoác Tùng Quân còn có phần nhạy cảm.

Châu Hữu Thiên là bạn của Hoắc Tùng Quân, là mối quan hệ bạn bè vô cùng thân thiết.

Trần Thanh Minh âm thầm tiếp cận Sở Minh Nguyệt, mặc dù chưa nghĩ tới chuyện đập chậu cướp hoa, chỉ là đơn thuần muốn ở gần Sở Minh Nguyệt. Nhưng mà anh ta nói ra những lời này, Hoắc Tùng Quân nhất định sẽ không tin.

“Phí lời, có mỗi cô ngốc nhà tôi và người trong cuộc là Sở Minh Nguyệt không nhận ra, chỉ cần người bình thường có một chút tinh ý là có thể nhận ra tâm tư của cậu”

Trần Thanh Minh cắn môi, nụ cười trên mặt đã tắt hẳn, sắc mặt nhợt nhạt. Anh ta thật sự không hề phát hiện ra, bản thân mình khi đối diện với Sở Minh Nguyệt, biểu cảm trên khuôn mặt lại lộ ra rõ ràng như vậy, người khác có thể dễ dàng nhận thấy  rõ Châu Hữu Thiên là bạn trai của cô ấy. Tôi cũng không hề tơ tưởng gì cả, tôi chỉ là…chỉ là đơn thuần thích cô ấy, cho dù chỉ có thể đứng ở đăng xa nhìn cô ấy, tôi cũng mãn nguyện rồi.

Những lời này của tôi, anh có tin không?”

Trần Thanh Minh nói xong, cẩn thận dè dặt nhìn Hoắc Tùng Quân: “Tổng giám đốc Hoắc, anh đừng nói với Sở Minh Nguyệt, cũng…cũng đừng nói cho Châu Hữu Thiên, tôi thật sự không có làm gì cả. Lỡ như bọn họ vì tôi mà gây ra hiểu lầm gì đấy thì không hay”

Hoắc Tùng Quân nói ra những lời này, chính là sẽ không nhúng tay vào chuyện này, cũng ngầm đồng ý cho anh ta tiếp tục ở đây.

“Tổng giám đốc Hoắc, cảm ơn anh nhiều.”

Trần Thanh Minh thật lòng thật dạ nói lời cảm ơn, Hoắc Tùng Quân hừ lạnh một tiếng, nhìn một lượt từ trên xuống dưới của anh ta: “Nhưng mà tôi thật sự không ngờ, một người chính trực như Trần Thanh Đổng, lại dạy con trai thành ra thế này. Bước đi này của cậu, thật sự làm tôi mở rộng tầm mắt đấy”

Bình Luận (0)
Comment