Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 322

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 322: Mối tình đầu

Lời này vừa dứt, người phụ nữ kia lắc đầu nói: “Gian phòng này trước mắt chỉ có một mình tôi ở, có lẽ là cô tìm sai rồi”

Trong mắt Sở Minh Nguyệt hiện lên vẻ hiểu rõ, giả bộ cúi đầu nhìn di động, vỗ lên trán mình: “Ai da, là tôi tìm nhầm bệnh viện, thật có lỗi, quấy rầy cô rồi “Không sao” Người phụ nữ kia lắc đầu, thoạt nhìn tính tình cô ta rất tốt.

Khóe môi Sở Minh Nguyệt nhếch lên, trong nháy mắt xoay người mới hạ xuống.

Người nọ chính là kiểu mẫu Châu Hữu Thiên sẽ thích!

Mặt cô ta băng bó, quanh thân tràn ngập khí chất xa cách, thoạt nhìn nghiêm nghị không thể tiếp cận, bước nhanh đến phòng bệnh cách đó không xa, là một nơi bí mật rất thích hợp để đứng.

Qua không lâu sau cô ấy đã thấy một người đàn ông mang theo cà mèn vội vã đi ngang qua trước mặt cô ấy, đi đến trước.

của gian phòng kia, thực tự nhiên đẩy cửa đi vào.

Lúc đóng cửa, Sở Minh Nguyệt thấy rất rõ ràng nét tươi cười dịu dàng trên mặt anh ta, đây chính là nụ cười mà bình thường cô ấy rất thích, nhưng bây giờ trông nó vô cùng chói mắt.

Người đàn ông kia tối qua vừa cùng cô ấy gọi điện video, nói yêu cô ấy, không có cô ấy là ngủ không yên, Châu Hữu Thiên.

Sở Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu, đem cảnh tượng kia xem vào trong mắt, buồn cười chính là, bây giờ cô ấy còn vì Châu Hữu Thiên mà viện cớ.

Dù sao cô ấy cũng không đến bắt quả tang Châu Hữu Thiên… chuyện này cũng không có tận mắt thấy bọn họ ở chung vô cùng thân thiết.

Quả thật Châu Hữu Thiên tươi cười vô cùng dịu dàng, nhưng chăm sóc bạn bè coi như là được thông.

“Bạn bè sao?” Sở Minh Nguyệt nhếch nhếch khóe miệng, nở một nụ cười khổ.

Trong phòng bệnh, người phụ nữ quấn băng vải trên đầu thấy Châu Hữu Thiên bước vào, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Rốt cuộc anh cũng đến, em sắp chết đói rồi: Châu Hữu Thiên nhìn ra cửa, nói với cô ta: “Vừa có người tới sao? Anh thấy cửa không khóa”

Người phụ nữ sửng sốt một chút, gật đầu: “Không ngờ anh lại cẩn thận như vậy, quả thật là có người đã đến đây, là một cô gái rất xinh đẹp, đi nhầm phòng bệnh thôi”

Châu Hữu Thiên cũng không nghĩ nhiều, gật đầu mở cà mèn ra, đưa cho cô ta: “Ăn nhanh đi, có lẽ là vẫn còn nóng”

Người phụ nữ kia vội vàng nhận lấy, nhìn thức ăn bên trong, nét cười trên mặt càng sâu hơn: “Lâu vậy rồi không ngờ anh vân nhớ em thích ăn cái gì”

Trong mắt Châu Hữu Thiên hiện lên một chút hoài niệm: “Lúc em ở trường học mỗi buổi sáng đều ăn những món này, đương nhiên anh nhớ rõ rồi: Người phụ nữ kia nghe xong lời này, ánh mắt đột nhiên sáng lên một chút, ngượng ngùng cuối đầu, cái miệng nhỏ nhắn đang nhai cơm.

Chờ cô ta ăn xong Châu Hữu Thiên mới thu dọn đồ đạc, nói với cô ta: “Người nhà em chắc sẽ lập tức đến đây, lát nữa anh còn có việc, sẽ không đến đây nữa”

Đang định rời đi, đột nhiên người phụ nữ kia đứng lên, bàn tay gắt gao níu lấy tay áo Châu Hữu Thiên, gương mặt tái nhợt, đôi mắt ngập nước nhìn anh ta.

“Hữu Thiên, em, lần này em đến thành phố Vạn Xuân là cố ý tìm anh, em muốn quay lại với anhl”

Người phụ nữ đó, cũng chính là Ngô Tiêu Thi, cô ta là mối tình đầu lúc Châu Hữu Thiên học đại học, hai người ở cùng nhau hai năm, bởi vì tốt nghiệp khác thành phố mới chia tay.

Châu Hữu Thiên nhíu mày: “Chúng ta đã chia tay rất lâu rồi…

“Đúng, em biết, chúng ta đã chia tay rất lâu rồi, nhưng chúng ta đâu có mâu thuẫn. Sau khi tốt nghiệp đại học em lại trở lại nhà của chúng ta ở thành phố kia để công tác, nhiều năm như vậy rồi em vẫn rất hối hận, hối hận không trở về thành phố Vạn Xuân với anh”

Ngô Tiêu Thi mấp máy môi, trong mắt toàn là thâm tình: “Đã nhiều năm trôi qua rồi, mỗi giây mỗi phút em đều nghĩ đến anh, đều muốn một lần nữa ở bên cạnh anh, gần đây em mới đặt việc kết hôn xuống, bỏ xuống sự nghiệp em đã dốc sức xây lên, bỏ hết tất cả để đến đây tìm anh. Cũng bởi vì mải nghĩ đến chuyện của anh mới không chú ý gây ra tai nạn..”

Cô ta nói xong, hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ bừng nhìn Châu Hữu Thiên: “Anh, anh có thể cho em thêm một cơ hội không? Vì em đã bỏ ra rất nhiều thời gian để đến tìm anh, cho em một cơ hội được không?”

Châu Hữu Thiên bị cô ta kéo tay áo, nhìn lại đôi mắt đỏ bừng kia, nhìn đôi môi đang căng thẳng run rẩy, không thể nói nên lời từ chối.

Đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, đột nhiên trong đầu hiện lên ánh mắt quạnh quế của Sở Minh Nguyệt, trong nháy mắt đã thanh tỉnh trở lại: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi có bạn gái rồi, tôi không muốn phụ cô ấy”

Nguyệt Ngũ sửng sốt một chút, ngón tay nhẹ nhàng buông ra: “Anh có bạn gái rồi? Sao em không biết anh đã có bạn gái rồi chứ!”

Cô ta cười khổ hai tiếng, Châu Hữu Thiên thu tay lại, nhìn người phụ nữ đầu tiên mình thích, cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng vẫn nói rõ ràng với cô ta: “Sau khi chia tay em, tôi đã nói chuyện với không ít cô gái, nhưng chỉ có một mình em dừng lại tại chỗ.

Cho nên em nhớ cho kỹ, tìm một người thật tốt bắt đầu một cuộc sống mới”

Ngô Tiêu Thi gắt gao cắn môi dưới, lúc ra khỏi cửa đột nhiên nói: “Anh có thích bạn gái bây giờ không?”

Châu Hữu Thiên dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía cô ta, kiên định gật đầu: “Thích”

“Thích hơn cả em lúc đó sao?” Cô ta lại hỏi.

Châu Hữu Thiên dừng lại thật lâu mới chậm rãi gật đầu: “Đúng, tôi muốn kết hôn với cô Ngô Tiêu Thi nở nụ cười, nước mắt lại rơi xuống: “Vậy là được rồi”

Lúc Châu Hữu Thiên đang nghĩ Ngô Tiêu Thi sẽ buông tha sau đó trở về nhà, không ngờ lại nghe cô ta nói: “Việc bên kia tôi đã từ chức rồi, sau khi đến thành phố Vạn Xuân, tuy rằng không được làm bạn gái của anh nhưng chúng ta có thể tiếp tục làm bạn bè không?”

Châu Hữu Thiên đã muốn tiếp tục từ chối cô ta, nhìn ánh mắt khẩn trương của cô ta, cuối cùng vẫn gật đầu xoay người rời đi.

Anh ta đi rồi, Ngô Tiêu Thi ngơ ngác ngồi trên giường bệnh, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cầm điện thoại lên, tìm vòng bạn bè của Châu Hữu Thiên.

Cái gì cũng không có Vòng bạn bè của Châu Hữu Thiên có thể thấy trong vòng ba ngày.

Cô ta dừng lại một chút, lập tức nhớ tới lúc trước ở bên cạnh Châu Hữu Thiên, anh ta thường xuyên dùng rất nhiều trang mạng xã hội, liên tiếp mở lên mấy trang mạng xã hội, cuối cùng trên một trang mạng xã hội tìm thấy được một bức ảnh chụp.

Caption là “Yêu em”

Phía dưới chính là hình ảnh của một cô gái đang ngồi trước bàn vẽ vẽ tranh.

Bên ngoài là ánh nắng chói chang, bức màn màu trắng bay múa, mái tóc dài của cô gái bay trong gió, năm tháng tĩnh lặng.

Ngô Tiêu Thi phóng to bức ảnh, chằm chằm nhìn vào ảnh chụp, cô gái trong ảnh lộ ra nửa gương mặt, ánh mắt mị hoặc.

“Khuôn mặt này sao lại quen quá vậy” Cô ta thấp giọng nỉ non, luôn cảm thấy đã gặp được ở đâu rồi, là lần gặp gần nhất, ấn tượng rất sâu, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nghĩ ra.

Cho đến lúc cửa phòng bệnh được đẩy ra, đôi mắt cô ta đột nhiên trợn to.

Nghĩ tới ảnh chụp cô gái này chính là cô gái tìm người đi nhầm bệnh viện lúc nãy.

Trong lòng Ngô Tiêu Thi khiếp sợ, y tá đi vào giúp cô ta đổi nước, trong lòng cô ta vẫn mãi nghĩ về chuyện kia.

Sao cô gái kia sao lại tìm tới cửa, có phải cô ta đã phát hiện ra gì rồi không, nghi ngờ Châu Hữu Thiên cho nên muốn đến kiểm tra thử.

Sau khi Ngô Tiêu Thi nghĩ thông suốt mọi chuyện, khóe miệng gợi lên ý cười, xem ra cô bạn gái này của Châu Hữu.

Thiên không quá tin tưởng vào anh ta.

Thêm cả, sau khi Châu Hữu Thiên chia tay với cô ta đã có không ít bạn gái, nhưng thời gian quen biết cũng rất ngắn.

Người bạn gái hiện tại kia hẳn là không có cảm giác an toàn.

Thời cơ cô ta đến thành phố Vạn Xuân thật sự rất tốt, vừa đúng lúc.

Ngô Tiêu Thi sờ sờ miệng vết thương trên thái dương, cười đến ngọt ngào lạ thường.

Châu Hữu Thiên cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chăm sóc cô ta cả đêm, cô ta không tin anh ta không có chút tình cảm nào với cô ta, chỉ là bây giờ anh ta vẫn thích cô bạn gái kia, Ngô Tiêu Thi vô cùng tin tưởng, cô ta chắc chắn có thể đoạt lại tình yêu của Châu Hữu Thiên.

Lòng Châu Hữu Thiên vô cùng hỗn loạn, gương mặt Sở Minh Nguyệt và Ngô Tiêu Thi đan vào nhau trong đầu anh ta, cuối cùng vẫn là Sở Minh Nguyệt chiếm cứ lòng anh ta.

Trước kia anh ta rất thích Ngô Tiêu Thi, cô ta chính là người bạn gái đầu tiên của anh ta, cũng là người bạn gái lâu nhất.

Sau đó anh thận trọng cúi người xuống, vừa vặn với chiều cao của cô ấy, bước đến trước mặt cô ấy, thật cẩn thận hỏi: “Ai bắt nạt em?”

Đôi mắt Sở Minh Nguyệt hồng hồng, trong trẻo nhưng lạnh lùng trong mắt hơi ngấn nước, phần dịu dàng kia có chút xa cách, có vài phần nhu nhược khiến cho Trần Thanh Minh liếc mắt một cái là trong lòng phát hoảng.

Cô ấy ra ngoài từ sớm, suy nghĩ một lát hai mắt liền hồng lên, chắc chăn là đã chịu uất ức bên ngoài rồi.

“Em nói cho tôi biết, tôi giúp em xả giận”

Sở Minh Nguyệt nghe vậy, mũi càng cay hơn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, thoạt nhìn vô cùng khổ sở.

Bình Luận (0)
Comment