Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 328

Chương 328

 

Vào lúc chứng kiến hình ảnh đó, còn thầm nghĩ rằng bọn họ là tình nhân của nhau, trong lòng Trần Thanh Minh cảm thấy chua xót, mắt nhìn thấy hai người gặp nhau, trong lòng bỗng dưng ghen tuông, quả thật giống như một cái bong bóng, cứ đâm vào là đau.

 

Anh không nhịn được, bóp còi về phía hai người.

 

Tiếng còi ô tô chói tai, lập tức khiến cho hai người Châu Hữu Thiên bừng tỉnh. Bọn họ quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy đầu của Trần Thanh Minh lộ ra từ cửa kính xe.

 

Trần Thanh Minh nhiệt tình bắt chuyện với Châu Hữu Thiên nói: “Anh Châu, anh lái xe tới hay sao?”

 

Châu Hữu Thiên bị sự nhiệt tình của anh ta sửng sốt một chút, anh rất ít khi giao lưu với Trần Thanh Minh. Nghe được câu hỏi của anh ta, theo bản năng gật đầu một cái.

 

Trần Thanh Minh trơ mắt nhìn qua quầng thâm xanh đen dưới mắt của anh ta nói: “Tôi thấy anh Châu có vẻ hơi mệt, lái xe sẽ có chút nguy hiểm, có muốn cùng nhau đi hay không”

 

Châu Hữu Thiên không biết vì sao, lại có thể nghe ra trong sự nhiệt tình của anh lại có một chút châm chọc. Anh trực tiếp lắc đầu nói: “Không cần, tôi phải chờ để đi công tác trực tiếp ở địa phương”

 

Trần Thanh Minh hiểu rõ địa điểm rồi gật đầu, giả bộ nhớ lại một chút, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng: “Vừa lúc, tôi cũng nhớ rõ địa điểm mà anh Châu đi công tác, vừa lúc lại tiện đường đến công ty của tôi, cùng nhau đi đi, tôi ở cạnh có vấn đề gì, tôi cũng có thể xem được”

 

Thấy được sự nhiệt tình, mặt dày, quấy rầy của anh ta, cuối cùng Châu Hữu Thiên cũng đồng ý đi cùng anh ta. Vốn dĩ còn muốn ở lại nói chuyện phiếm với Sở Minh Nguyệt một chút.

 

Trần Thanh Minh thấy anh ta bỏ xe lại, lại nhìn thấy Sở Minh Nguyệt, ánh mắt dịu dàng xuống nói: “Minh Nguyệt, trước khi đi làm tôi có làm bữa sáng cho em, buổi sáng em thường hay sốt ruột để rời nhà, không có ăn sáng, khi quay về thì nhiệt độ đã vừa phải, vào cửa có thể ăn được rồi”

 

Sở Minh Nguyệt sửng sốt một chút, trong lòng dấy lên một luồng nhiệt: “Được, khi trở về tôi sẽ ăn, cảm ơn anh”

 

“Cảm ơn cái gì” Trần Thanh Minh khoát tay nói, nói với cô: “Đúng rồi, hôm nay tôi vẫn còn muốn ăn bánh ngọt của em làm, em cần nguyên liệu gì, lúc tan làm tôi sẽ mua đem về.”

 

Sở Minh Nguyệt hỏi anh loại bánh ngọt mà anh thích, nói với anh: “Đợi tôi về nhà nhìn xem còn thiếu cái gì, rồi sẽ nhắn tin cho anh”

 

Trần Thanh Minh nghe xong những lời này, vui vẻ hớn hở ra mặt, trên vẻ mặt đẹp trai, tất cả đều sáng lạn như ánh mặt trời, nhìn qua thật là chói mắt.

 

Anh thích nghe Sở Minh Nguyệt nói từ “Nhà” này, giống như hai người bọn họ đã hợp thành một gia đình vậy. Sở Minh Nguyệt nhìn thấy anh cười vui vẻ như vậy, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. Rõ ràng còn lớn hơn cô tận hai tuổi, tính cách thật sự là đơn giản, một chút ngọt ngào đã khiến cho anh ấy vui vẻ thành như vậy.

 

Hai người đều tự nghĩ thành hai hướng trái ngược nhau, nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi đều nở nụ cười. Đằng sau truyền đến tiếng xe, Sở Minh Nguyệt nhìn thấy Châu Hữu Thiên lái xe lại đây, thu hồi biểu hiện trên mặt lại, đối với Sở Minh Nguyệt phất tay, lập tức hô to Châu Hữu Thiên hãy đuổi kịp mình, đi ra khỏi khu nhà nhỏ.

 

Động tác này của anh, vốn dĩ là Châu Hữu Thiên còn muốn tạm biệt Sở Minh Nguyệt nữa, kết quả là cũng chỉ có thể nói vội vàng được hai câu, đi theo Trần Thanh Minh rồi rời đi.

 

Sở Minh Nguyệt nhìn thấy hai người một trước một sau rời đi, đứng ở tại chỗ ngây ngốc một hồ nhiên nghĩ tới Trân Thanh Minh nói là có làm bữa sáng, mới vội vã chạy về nhà họ Bạch.

 

Bạch Hoài An đang ngồi trong phòng khách, trên bàn trà trải đầy tư liệu, nhìn thấy Sở Minh Nguyệt trở về, chào cô một cái, cười nói: “Bữa sáng ở trong nồi của phòng bếp, còn rất nóng”

 

Trần Thanh Minh thật đúng là một người tri kỷ, trước khi đi cũng không quên chuẩn bị bữa sáng cho Sở Minh Nguyệt, nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, ngay cả chính mình suýt chút nữa cũng đã dao động, nghĩ rằng muốn chủ động giúp đỡ anh ta một chút.

 

Sở Minh Nguyệt vội vàng vào bếp đem theo bữa sáng đi ra, nhìn thấy Trần Thanh Minh đích thân làm bánh mì sandwich cho mình, không nhịn được đắc ý mặt mày cười tươi. Quả nhiên giống như những lời nói lúc trước của anh, cố ý giảm bớt trọng lượng của đồ ăn lại.

 

Bữa sáng hôm nay không nhiều cũng không ít, chính là vừa phải. Nếu không phải đã cùng cô sống thật lâu, căn bản sẽ không có được sự chính xác như vậy.

 

Bạch Hoài An nhìn thấy cô cầm bữa sáng tự giác nở ra nụ cười dịu dàng, giật mình đột nhiên hỏi: “Minh Nguyệt, cậu cảm thấy người Trần Thanh Minh như thế nào?”

 

Sở Minh Nguyệt nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nghi ngờ nhìn Bạch Hoài An, không rõ là cô đang nói về vấn đề gì.

 

“Rất tốt, rất hài hước, chính trực thiện lương, hơn nữa..” Cô nghĩ tới nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời kia của Trân Thanh Minh, nghe được món bánh ngọt, ánh mắt đều như sáng lên một chút, nói: “Thật đơn giản”

 

Thông suốt rồi.

 

Bạch Hoài An nhíu mày, đánh giá như vậy rất cao, cô còn chưa nghe được Sở Minh Nguyệt khen Châu Hữu Thiên như vậy đâu! Chẳng qua là đơn giản?

 

Trần Thanh Minh đơn giản? Ngoài mặt thì đơn giản, nhưng bên trong thì không đâu. Bạch Hoài An sau khi nghe được đánh giá, cúi đầu tiếp tục ăn sáng với Sở Minh Nguyệt, nhìn thấy dáng vẻ của cô không nhịn được mà thở dài.

 

Sở Minh Nguyệt đối với tình cảm phía trước không phải đã rất nhạy cảm hay sao? Liếc mắt một cái còn có thể nhìn ra được Hoắc Tùng Quân có ý với cô, còn ở bên cạnh nhắc nhở cô. Thế nhưng đặt chuyện lên trên người của cô ấy, lại không hề phát hiện ra tấm lòng của Trần Thanh Minh dành cho mình?

Bình Luận (0)
Comment