Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 334

Chương 334

 

Hai người Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An vừa đi chưa được bao lâu, Trần Thanh Minh đã nhanh chóng thu dọn nhà bếp thật sạch sẽ, chuẩn bị tìm Sở Minh Nguyệt bàn xem hai ngày này có thể đi đâu chơi một chút, thì cửa chính bỗng nhiên vang lên tiếng đập.

 

Trần Thanh Minh tưởng Bạch Hoài An quay lại, đi tới mở cửa: “Sao cô lại quay về rồi, không mang theo chìa khóa sao?

 

Có phải cái này…”

 

‘Vừa ngước mắt lên, nhìn người đứng ngoài cửa, anh ta liền có chút sửng sốt: “Sao lại là anh?”

 

Bạch Hoài An với Hoắc Tùng Quân trở lại nhà họ Hoắc, vừa vào đến cửa liền thấy ông nội đang tập thể dục trong vườn.

 

Nhìn thấy hai người cùng nhau về, hai mắt ông tràn đầy vẻ hài lòng.

 

Hoắc Tùng Quân nhà bọn họ lớn lên anh tuấn, dáng người cao to, mặc âu phục lên khí thế liền bao trùm cả người, còn Bạch Hoài An ben cạnh da dẻ sáng ngời, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, khuôn mặt cười lên vô cùng tươi rói, khiến người ta vô cùng yêu thích.

 

Đứng cạnh nhau như vậy, chính là viết thành hai chữ: xứng đôi!

 

Đang nghĩ ngợi, chú Lưu ở bên cạnh đã tiến đến gật gật đầu: “Phải đó, cậu chủ và cô chủ Bạch thật sự rất xứng đôi, là trời sinh một cặp.”

 

Ông nội lúc này mới nhận ra bản thân vừa đem hết suy nghĩ trong lòng mà nói ra bên ngoài.

 

Làm sao lại có cảm giác như đang tự khen bản thân vậy chứ.

 

Ông nội sờ sờ mũi, có chút không được từ nhiên, phía xa liền nghe thấy tiếng Bạch Hoài An vui vẻ vẫy tay chào mình: “Ông nội!”

 

Âm thanh trong trẻo êm tai như vậy, khuôn mặt ông nội vốn đang nghiêm nghị, nghe thấy vậy liền ngay lập tức tươi cười: “Ai, ông ở đây”

 

Chú Lưu thấy dáng vẻ hạnh phúc của ông nội, khóe miệng liền tươi cười, theo chân ông nội ra chào hỏi hai người.

 

Trong lòng thầm oán giận sao có thể không biết chuyện này, còn tưởng là cháu gái mang cháu rể về nhà, nào ngờ lại là cháu trai mang cháu dâu về nhà đâu chứ!

 

Ông nội Hoắc bước nhanh, ngay cả gậy cũng không mang, tinh thân vô cùng sảng khoái.

 

Đi tới chỗ hai người, nói chuyện với bọn họ một hồi, khen Hoài An ngày càng xinh đẹp, sau đó ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào cái hộp lớn mà Hoắc Tùng Quân mang theo, hai mắt sáng lấp lánh.

 

“Đây là, đây là tặng cho ông nội sao?”

 

Ông nội trong mắt toàn là mong đợi, Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân cầm lấy từng cái hộp, tươi cười nói: “Đây là của ông, đây là của chú Lưu”

 

Ông nội vừa nghe thấy vậy liền bĩu môi: “Cho ông ấy làm gì chứ, thật lãng phí, quần áo ông ấy nhiều như vậy mà”

 

Nếu như tính đến giờ, Hoài An đã tặng cho ông ấy rất nhiều quần áo, vì thế ở nhà họ Hoắc này ông ấy vẫn thích Hoài An nhất.

 

Bạch Hoài An hé miệng cười, không nói nữa.

 

Hoắc Tùng Quân dìu ông nội vào phòng, nói: “Ông mau đi thử xem trông có hợp không, Hoài An vì muốn làm quần áo cho ông mà tốn không ít tâm tư đấy”

 

Ông nội vừa nghe thấy vậy, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, trông rất vội vã.

 

Bóng dáng của chú Lưu rất nhanh cũng biến mất.

 

Bạch Hoài An tiến lên từng bước, cầm tay Hoắc Tùng Quân, cười nói: “Không ngờ anh còn có bộ dạng như vậy trước mặt ông nội đó nha”

 

Hoắc Tùng Quân dễ dàng cầm lấy tay cô, sau đó siết chặt trong lòng bàn tay mình, vuốt nhè nhẹ, vô cùng mãn nguyện: “Dù sao cũng đấu trí đấu mưu với coi như cũng có chút kinh nghiệ Thấy dáng vẻ đắc ý của anh, Bạch Hoài An không nhịn được đưa tay nhéo mặt anh một cái: “Xem anh kìa.”

 

Ông nội nhiều năm như vậy, Hoắc Tùng Quân bất ngờ bị nhéo không kịp phòng bị, ngẩn cả người, liền dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Bạch Hoài An, ánh mắt yêu mị.

 

Bạch Hoài An thấy anh đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn anh: “Làm sao thế?”

 

“Gan như vậy, có phải em ỷ vào được ông nội thương yêu nên ngay cả mặt anh cũng không ngại rồi đúng không hửm?”

 

Hoắc Tùng Quân một tay kéo người cô lại phía mình, đầu hơi cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú rất nhanh đập vào mắt cô.

 

Khuôn mặt phóng đại như vậy ngay trước mắt, tim của Bạch Hoài An liền rạo rực.

 

Đã ở với anh lâu như vậy rồi, mà cô vẫn còn bị tướng mạo khôi ngô này của anh quật ngã.

 

Cô có chút không tự nhiên ngửa đầu ra phía sau, bị Hoắc Tùng Quân dùng tay đỡ gáy, phòng ngừa cô dám bỏ chạy.

 

Bạch Hoài An thấy người hầu xung quanh đều đang đi qua lại, mà tư thế của hai người lại mờ ám như thế, liền vội vàng nhỏ giọng nói: “Anh, anh chú ý tí đi, ở đây có nhiều người nhìn như vậy”

 

Hoắc Tùng Quân vô tội nói: “Vừa rồi em nhéo mặt anh như vậy, sao lại không thấy xấu hổ?”

 

Bạch Hoài An cắn cắn môi dưới, vừa muốn nói lại vừa không.

 

Kết quả ngay cả cô cũng không biết hành động này khiêu gợi đến mức nào, ánh mắt Hoắc Tùng Quân dần nóng lên, rất nhanh liền cúi xuống cắn môi cô một chút.

 

Âm thanh không lớn, tốc độ rất nhanh cắn một cái.

 

Bạch Hoài An vẫn đang ngớ người, khi phản ứng được liền lùi về sau, vội vàng đẩy anh ra, đỏ mặt nhìn xung quanh: “Anh, anh sao có thể làm vậy chứ hả, ở trước mặt mọi người, làm ra hành động như vậy”

 

Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ xấu hổ buồn bực của cô, liền kéo tay cô lại cười cười: “Em sợ gì chứ, đây là nhà của chúng ta, không ai dám nói linh tinh đâu”

 

Bạch Hoài An bỗng nhiên đánh vào tay anh “bốp” một cái.

 

Hoắc Tùng Quân hít một hơi, che đi cánh tay của mình, biểu cảm vô cùng đau đớn.

 

Bạch Hoài An vốn còn đang xấu hổ buồn bực, thấy dáng vẻ này của anh, nháy mắt liền sốt ruột, vội vã đi tới cầm cổ tay anh ta lên hỏi: “Có phải miệng vết thương lại đau không, lúc trước không phải đã bảo là vết thương hồi phục tốt lắm rồi sao? Mau vào trong thay thuốc, không được, hôm nay chúng †a không mang theo thuốc, đi bệnh viện…”

 

Bạch Hoài An nói xong liền lôi anh đi, vừa đi được hai bước liền bị Hoắc Tùng Quân quấn lấy eo.

 

Anh đưa tay ôm eo nhỏ của cô, đặt cằm trên vai cô, trầm giọng cười: “Đừng vội, tôi đùa em th: Lời này vừa dứt, tim Bạch Hoài An liền chùng xuống, đánh vào ngực anh hai cái: “Anh thật sự quá nhàn rỗi rồi sao, lại còn đi học thói gạt người nữa, mấy chuyện này không thể đem ra nói đùa được, em không thèm để ý đến anh nữa”

Bình Luận (0)
Comment