Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 337

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 337

 

Ông cụ Ngô không chú ý đến sự quan sát của Bạch Hoài An, rất cẩn thận phủi hết bụi trên ví tiền, nhất là bức ảnh nhỏ bên trong, hơn nữa còn tỉ mỉ lau đi lau lại rất nhiều lần, xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Ông ấy với ông nội Hoắc vốn không hòa hợp, cũng không muốn ở lại đây để bị sỉ nhục, liền xoay người cầm ví tiền hậm hực rời đi.

 

Ông nội Hoắc cũng không quan tâm đến ông ấy, theo như ông nội nhìn nhận thì ông ấy vốn tính tình cáu gắt, vẫn luôn được người nhà họ Ngô giúp kiềm chế, bây giờ không như thế nữa, ai cũng coi thường, người như vậy thắng được vài lần thì tự khắc sẽ hiền lành mà thôi.

 

Sau khi ông cụ Ngô rời đi, bầu không khí ở đây cũng hòa dịu đi rất nhiều.

 

Ông nội Hoắc kéo Bạch Hoài An lên làm quen với mọi người.

 

Hầu hết ở đây đều là các bậc trưởng bối, Bạch Hoài An cũng không quá cứng rắn, rất thoải mái mở miệng gọi ông cụ, bà cụ vô cùng ngọt ngào.

 

Cô lớn lên xinh đẹp, tuy có đôi mắt hoa đào quyến rũ, nhưng ánh nhìn lại vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa còn rất khéo ăn nói, thật sự rất dễ dàng nhận được thiện cảm của ông bà cụ.

 

Đi hết một vòng từ đầu đến cuối, cô cũng mơ mơ hồ hồ, không nhớ rõ ai là ai, chỉ nhớ được vài ông bà cụ có quan hệ tốt nhất với ông nội Hoắc.

 

Ông nội Hoắc giới thiệu cô với thái độ rất rõ ràng, vì vậy mọi người đều biết rõ, nhà họ Hoắc thật sự rất ưng ý cô gái nhỏ này, khó tránh được chuyện hôn nhân của cô và Hoắc Tùng Quân.

 

Mọi người đều giữ thể diện cho ông nội Hoắc, trò chuyện với Hoài An vô cùng ân cần, nhóm các bà cụ cũng kéo cô lại khen ngợi hết mực.

 

Ông nội cũng đã sang chỗ mấy ông cụ khoe bộ quần áo mới của mình, ngược lại Hoắc Tùng Quân lại như đang bị ngó lơ.

 

 

Đi dạo bên ngoài một hồi lâu, ông nội Hoắc cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn, vô cùng đắc ý theo chân cháu trai và cháu dâu tương lai chuẩn bị về nhà.

 

Ông nội và chú Lưu đi đẳng trước, Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân bọn họ đi chầm chậm theo phía sau.

 

Hoắc Tùng Quân nói vài chuyện linh tinh với Bạch Hoài An, thấy cô không trả lời liền quay đầu lại, phát hiện Bạch Hoài An đang chau mày nghĩ nghĩ gì đó.

 

“Hoài An, em đang lo lắng điều gì sao?”

 

Hoắc Tùng Quân không biết cô đang nghĩ gì, trực tiếp hỏi thẳng.

 

Bạch Hoài An bị giọng nói của anh kéo lại thực tại, liền nói ra nghỉ vấn trong lòng mình: “Ban nãy anh cũng đứng bên cạnh em, chắc cũng thấy ví tiến của ông cụ Ngô rồi, anh nói xem người trong bức ảnh đó có thể là ai được chứ?”

 

Hoắc Tùng Quân nhớ lại một chút, nói: “Có lẽ là con cả của ông ấy”

 

“Con cả? Chính là người con cả vì bạn gái không được người nhà họ Ngô yêu thích, nên thông đồng cùng bỏ trốn với người yêu, cuối cùng qua đời ở nơi đất khách quê người ấy sao?”

 

Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Phải”

 

Bạch Hoài An tặc lưỡi: “Em còn cho rằng đó là bức ảnh của ông cụ Ngô khi còn trẻ, nhìn từ trên xuống dưới, nếu nếp nhăn trên mặt ông cụ ít đi, tuổi trẻ một chút, so với người trong ảnh thì thật sự giống y như đúc”

 

Ông nội Hoắc đi phía trước nghe được đoạn nói chuyện của bọn họ ở đẳng sau, bỗng nhiên dừng chân, chờ Bạch Hoài An đi tới rồi mới nói với cô: “Bọn họ là hai cha con, làm sao có thể không giống. Tùng Quân chưa từng nhìn qua dáng vẻ khi còn trẻ của ông cụ Ngô, con cả của ông ấy khi lớn lên gần như là giống ông ấy như đúc, khiến bọn ông trước đây còn cảm thán khả năng di truyền gen của ông ấy, không giống nhà chúng ta, Hoắc Tùng Quân và bố của nó còn chẳng di truyền nổi nửa phần đẹp trai của ông”

 

Ông nội vừa nói vừa thở dài.

 

Hoắc Tùng Quân vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng ông nội, ba đời nhà họ Hoắc thì ông là đẹp trai nhất, anh với ba anh bất luận là vẻ vẻ ngoài hay về tình cảm, cũng chưa từng bằng ông, ngay cả bản lĩnh tán gái cũng không giỏi bằng ông.

 

Bạch Hoài An nghe ông nội tự tâng bốc mình, nhìn vẻ mặt đen sì bất đắc dĩ của Hoắc Tùng Quân thì che miệng cười trộm.

 

“Cháu thấy bác trai với Tùng Quân, dung mạo vẫn rất giống ông, nhất là khi ngồi cạnh nhau thì lại càng giống”

 

Chẳng qua là do khí chất quá khác biệt, Hoắc Tùng Quân thật sự rất giống ông nội, chỉ có bố Hoắc, khí thế trên người không mạnh mẽ tới vậy, ngược lại nhìn vô cùng ôn hòa.

 

Nghĩ vậy, nét mặt Bạch Hoài An mang theo ý cười, kéo tay.

 

Hoắc Tùng Quân, nhỏ giọng nói: “Ngô Thành Nam cũng là người nhà họ Ngô, sao trông anh ta với ông cụ Ngô lại chẳng có đến nửa điểm giống nhau thế?”

 

Bạch Hoài An chỉ là thuận miệng nói ra suy nghĩ của mình, nhưng Hoắc Tùng Quân lại vô cùng để tâm.

 

Nhất là sau khi những chuyện Bạch Hoài An cũng nhầm lẫn, trong lòng anh mơ hồ có chút suy đoán: “Hoài An, lúc trước em cũng mẹ anh tới dự yến tiệc, chắc cũng đã gặp qua bà Trần rồi chứ”

 

Bà Trần, cũng chính là con gái của ông cụ Ngô, Ngô Thiên Lan.

 

Bạch Hoài An gật đầu: “Đúng vậy”

 

“Ngô Thiên Lan khi lớn lên cũng rất giống ông cụ Ngô, ngay cả con trai của bà ấy, Trần Bách Nhã cũng có dung mạo khá giống với người nhà họ Ngô, nhưng từ đầu đến cuối, Ngô Thành Nam cũng chẳng có đến nửa phần giống bọn họ.”

Bình Luận (0)
Comment