Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 407

Chương 407

Bạch Hoài An xua tay nói với anh ta: “Không cần phiền phức như vậy, giúp tôi làm xong thủ tục từ chức trước.”

Trần Thanh Minh nghe xong, cũng bỏ vẻ trêu đùa ở trên mặt đi, nói đến chuyện quan trọng cũng phải trở nên nghiêm túc nói: “Đã nghĩ xong rồi sao?”

“Ừ, cũng đã nói xong với nhà họ Hoắc, bọ họ đều rất ủng hộ tôi”

Bạch Hoài An biết Trần Thanh Minh hỏi như thế là đang lo lắng điều gì, mỉm cười nói.

Trần Thanh Minh gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi”

Từ nhỏ anh ta đã ở trong phạm vi đó mà lớn lên, anh ta rất rõ ràng chuyện có rất nhiều gia đình truyền thống, Bạch Hoài An không có bất kì bối cảnh nào, có thể gả vào nhà họ Hoắc đã là rất không dễ dàng một chút nào.

Cũng may mắn, Hoắc Tùng Quân luôn rất có chủ kiến riêng, cũng rất mạnh mẽ, đã nhận định Bạch Hoài An, vì vậy nhà họ Hoắc mới có thể dễ dàng buông tha như vậy, nhanh chóng chấp nhận cô.

Trong những nhà giàu có, mặc dù sẽ không ngăn cản người phụ nữ ra bên ngoài làm kinh doanh, nhưng mà Bạch Hoài An có một xưởng may quần áo riêng, có thể ở trong mắt những người lớn tuổi ở trong dòng họ sẽ cảm thấy rất mất thể diện.

Đây chính là điều mà Trần Thanh Minh lo lắng.

“Tôi lại không phải là ăn trộm ăn cướp mà kiếm tiền băng chính đôi tay của mình, có gì mà phải xấu hổ”

Bạch Hoài An nghe xong lời nói của Trần Thanh Minh thì cúi đầu cười tiếng, vẻ mặt không chút nào sợ hãi.

Trần Thanh Minh lắc đầu nói: “Cô không hiểu được, những người bọn họ rất coi trọng thể diện, sau này những khách hàng mà cô gặp mặt có thể có rất nhiều người là những người như vậy, tốt hơn hết là cô nên chuẩn bị tinh thần thật tối Da mặt của con gái đều mỏng, có một số người có cách ăn nói đặc biệt khó nghe, không giàu có để có thể nhận được một nền giáo dục tốt, cũng có thể có những tố chất tốt, một số những người phụ nữ giàu có những lời nói cay nghiệt còn tệ hại hơn cả một số loài chuột chù quê mùa.

Trần Thanh Minh chỉ sợ Bạch Hoài An không chịu đựng được điều này.

Bạch Hoài An nghe anh ta giải thích, mỉm cười một chút, ánh mắt có một chút lạnh lùng: “Nếu như bọn họ nói những lời không hay, tôi cũng không phải là quả hồng mềm như vậy. Yên tâm đi, trước đây thái độ của mẹ Hoắc Tùng Quân đối với tôi còn xấu hơn, tôi còn có thể vượt qua được thì còn có gì mà tôi không vượt qua được cơ chứ”

Trước đây khi mà mẹ Hoắc còn chưa chấp nhận cô, tất cả những lời khó nghe nào cô cũng đều đã nghe qua, tất cả những việc làm người ta chán ghét nào thì cũng đã làm rồi, trước đây cô đều nhận nhịn, chịu đựng vì sợ làm mất thể diện của Hoắc Tùng Quân, ngại vì sự giúp đỡ của anh với mình và mẹ của mình.

Nhưng mà sau này, sau khi ly hôn với Hoắc Tùng Quân, không còn điều gì phải kiêng dè thì mẹ Hoắc không phải là đối thủ của cô.

Hơn nữa, cô còn có sự ủng hộ của nhà họ Hoắc, ông nội Hoắc và những người khác là hậu thuẫn của cô, còn có sự thiên vị của Hoắc.

Tùng Quân, nói một cách kiêu ngạo, toàn thành phố An Lạc này, ai dám không có mắt nhìn, cố ý chọc tức cô, bọn họ đối đầu với nhà họ Hoắc thì sẽ không có điểm tốt nào.

Trần Thanh Minh thấy cô đã chuẩn bị tốt rồi, rất nhanh nhẹn giúp cô làm thủ tục từ chức.

Bạch Hoài An cũng không vội vã rời đi, hiện tại cũng đã đến thời gian nghỉ trưa của công ty, cô thoải mái nhàn nhã ngồi trên ghế sofa trong văn phòng làm việc của Trần Thanh Minh, nhìn anh ta lấy ra một hộp cơm lớn.

Ngay lập tức Bạch Hoài An rất ngạc nhiên nhìn Trần Thanh Minh nói: “Vậy mà anh còn mang đồ ăn tới?”

“Rất kì lạ sao?” Trần Thanh Minh nghiêng đầu nhìn cô.

Bạch Hoài An sững sờ gật đầu, con trai thứ hai của nhà họ Trần, chủ tịch của Trần thị, trông thật gần gũi.

“Trước đây thật sự tôi không mang đồ ăn tự làm đi, nhưng sau này sẽ thường xuyên mang” Trần Thanh Minh nói, mỉm cười đắc ý, cười tươi đến mức thấy răng mà không thấy mắt, xem ra là đặc biệt vui vẻ, còn có một chút nhỏ đắc thắng.

Bạch Hoài An đột nhiên có hứng thú, nói: “Tại sao anh lại đột nhiên bắt đầu mang cơm trưa tới vậy?”

Ngay khi vừa nhắc tới việc này, băng mắt thường có thể thấy được ánh mắt của Trần Thanh Minh gợn sóng, nói: “Đương nhiên là có quan hệ cùng Sở Minh Nguyệt”

Bạch Hoài An nhìn bộ dạng của anh ta như vậy thì da gà của cô cũng nổi hết lên, trên màn tràn đầy sự ớn lạnh.

“Anh có thể nghiêm tức, đứng đắn một chút, nói chuyện một cách tử tế được không”

Lúc này Trần Thanh Minh mới nói lý do ra: “Không phải là Sở Minh Nguyệt mua nhà hay sao, lại còn muốn trang trí lại nhà, trong tay cô ấy không có nhiều tiền tiết kiệm, gần đây vì muốn tiết kiệm tiền, cô ấy dự định tự làm cơm mang đi làm, vì thế tôi đã chủ động nhận lấy nhiệm vụ này”

“Tôi nói với c: gần đây tôi đang luyện tập nấu ăn, nhưng mà tôi làm cơm quá nhiều một mình không ăn hết nên để cô ấy giúp tôi chia sẻ”

Khi nói những điều này, đôi mắt của Trần Thanh Minh giống như là có ánh sao nhỏ lấp lánh: “Thật sự không hổ là tôi, làm sao có thể nghĩ ra một ý tưởng hay như vậy chứ”

Bạch Hoài An không ngờ rằng Trần Thanh Minh lại khôn khéo như vậy vào thời điểm quan trọng, cô gật đầu liên tục, vui vẻ yên tâm nhìn Trần Thanh Minh nói: “Không tệ, không tệ, có tiến bộ.”

Trần Thanh Minh nhận được sự khẳng định của cô, khóe miệng càng cong lên nói: “Vốn dĩ tôi nghĩ không muốn để cô ấy tiết kiệm tiền một cách khổ cực như vậy, tôi có thể giúp cô ấy. Nhưng mà sau khi nghĩ lại, với tính cách của Sở Minh Nguyệt chắc chắn sẽ không nhận tiền của tôi, vì vậy mới nghĩ ra cách này”

“Hiện tại, mỗi ngày chúng tôi đều cùng nhau đi mua thức ăn, sau đó cùng nhau nấu cơm, cô ấy phụ giúp tôi nấu, bốn bỏ năm lên, giống như việc chúng tôi sống cùng nhau”

Anh ta nói xong, trên mặt tràn đầy sự cảm kích nhìn Bạch Hoài An.

“Thật may mắn lúc đó cô đã nhắc nhở tôi mua căn nhà kia, để tôi nhanh như vậy đã có thể đến gần được cô ấy, tôi cảm thấy gần đây Sở Minh Nguyệt đã gần gũi với tôi hơn rất nhiều, không còn lịch sự xa cách như trước đây nữa”

Hai mắt của Trần Thanh Minh tỏa sáng lấp lánh, sắc mặt của Bạch Hoài An phức tạp, bộ dạng này của anh ta giống chó ngoan liếm.

Nhưng mà người ta đang tận hưởng sự vui vẻ, cô cũng không tiện để nói thêm cái gì, hơn nữa, đối tượng mà anh ta chó liếm là Sở Minh Nguyệt. Sở Minh Nguyệt cũng sẽ không coi anh ta là cái lốp xe dự phòng, nếu như thật sự có thể theo đuổi được cô ấy, vậy cũng coi như vẹn toàn cả hai bên.

Trần Thanh Minh hoàn toàn không biết Bạch Hoài An đang oán thầm ở trong lòng, cảm thán nói: “Hiện tại, mỗi ngày tôi đều ăn đồ ăn giống như Sở Minh Nguyệt, cảm thấy như mọi lúc cũng đều ở cùng nhau, thật tốt”

Vừa nói vừa đi hâm nóng lại đồ ăn trưa.

Bạch Hoài An nhìn theo bóng lưng của anh ta, thở dài một hơi một cách dữ tợn.

Chuyện tình cảm thật sự rất đáng sợ, cô nhất thời cũng quên luôn bộ dạng ban đầu của Trần Thanh Minh, nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt. Tính cách Trần Thanh Minh dịu dàng, khuôn mặt đẹp trai, nụ cười thận trọng, khiến người khác cảm thấy có sự giáo dục tốt, nhưng nhìn hiện tại, hoàn toàn không có hình dạng của một thần tượng, ngay lập tức khiến người ta vỡ mộng.

Nhưng mà…

Bạch Hoài An nhìn về phía cánh cửa, cười nhẹ một tiếng. Chính là một người như vậy mới phù hợp với Sở Minh Nguyệt, có thể buông bỏ mọi sự nóng nảy để bao dung cô ấy, yêu thương cô ấy, cho cô ấy một gia đình ấm áp. Cũng thật sự có thể bảo vệ cô ấy, cho cô ấy cảm giác an toàn.

Tất cả mọi thứ của Trần Thanh Minh đều là bộ dạng người bạn đời lý tưởng của Sở Minh Nguyệt, như vậy không phải là tốt sao.

Sau khi cơm đã được làm nóng lại, Trần Thanh Minh mang nó trở lại phòng làm việc, vừa ăn cơm vừa trò chuyện với Bạch Hoài An về một số kinh nghiệm kinh doanh ban đầu của anh ta.

Đây cũng là những thứ mà Bạch Hoài An cần hiểu rõ, cô chăm chú nghe một cách kỹ càng, thỉnh thoảng lại ghi một số thứ vào điện thoại, thêm vào những suy nghĩ của bản thân, một cái mô hình đơn giản đang chậm rãi hình thành ở trong đầu của cô.

Cùng nói chuyện, thảo luận với Trần Thanh Minh, tình hình chung của phương án kinh doanh cũng dần dần đầy đủ rõ ràng hơn.

Đợi Trần Thanh Minh ăn trưa xong, Bạch Hoài An đã nghĩ xong được rất nhiều. Cô mỉm cười thật tươi nhìn Trần Thanh Minh, giơ ngón tay cái lên với anh ta nói: “Thật không ngờ, anh không chỉ là một thiên tài nhỏ trong tình yêu, mà lúc nghiêm túc lại còn đáng tin cậy như vậy”

Trần Thanh Minh nghe xong, được khen ngợi hết lời, đặc biệt là cái “thiên tài nhỏ trong tình yêu” càng làm cho anh ta có lòng tin không gì sánh bằng.

“Đó là đương nhiên.”

Hai người cũng nói chuyện được một lúc rồi, Bạch Hoài An cũng muốn rời đi, cô đứng lên khỏi ghế sofa, nói với Trần Thanh Minh: “Tôi đi dọn dẹp bàn làm việc của mình một chút, lúc tôi rời đi sẽ không quay lại chào anh”

Trần Thanh Minh gật đầu, nghiêm túc nhìn cô, nở một nụ cười ấm áp nói: “Vậy tôi sẽ không nói thêm gì nữa, chúc cô thành công trong sự nghiệp”

Nghe xong, Bạch Hoài An liếc nhìn anh ta, nở một nụ cười hết sức xinh đẹp, cặp mắt đào hoa giống như có những ánh sao lấp lánh.

“Nhận được những lời chúc tốt đẹp của anh, tôi chắc chắn sẽ làm được”

Từ phòng làm việc của Trần Thanh Minh đi ra ngoài, lúc trở lại bộ phận thiết kế, cô cảm thấy có một chút gì đó không thích hợp.

Bầu không khí trong bộ phận thiết kế hoàn toàn thay đổi, khác hoàn toàn so với lúc cô vừa đến đây, cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên qua người.

Bình Luận (0)
Comment