Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 421

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 421:

Vừa nói hai chữ “Thành Nam” ra, đáy lòng Bạch Hoài An liền âm thầm kêu lên một tiếng.

Oan gia ngõ hẹp ư, cái mà gọi là oan gia ngõ hẹp là đây chứ đâu!

Cô không ngờ mọi người chỉ đi dạo phố thôi mà cũng có thể gặp phải Ngô Thành Nam và vị hôn thê của anh ta, đây là nghiệt duyên gì cơ chứ.

Bạch Hoài An nhìn thoáng qua Hoắc Tùng Quân, quả nhiên thấy ánh mắt anh đã lạnh xuống, vì thế ngón tay trắng nõn của cô với qua, lặng lẽ cầm lấy tay anh ấy, để cho tâm tình anh ổn định lại.

Đúng thật là Hoắc Tùng Quân phiền chán tột độ với Ngô Thành Nam này.

Từ bé đến lớn Ngô Thành Nam vẫn luôn đối chọi gay gắt với anh, nhưng anh cũng chỉ coi sự tồn tại của người này giống như bọ chó, dù sao cũng không làm anh bị thương thì anh liền mặc kệ để cho anh ta nhún nhảy.

Sau khi Ngô Thành Nam và An Bích Hà liên hợp với nhau rồi liên tục tạo ra bất lợi cho anh với Bạch Hoài An, anh vẫn còn coi trọng nhà họ Ngô và ông cụ Ngô nên mới tạm tha cho anh ta một lần.

Kết quả người này còn dám bày chuyện ở sau lưng anh, đầu tiên là cho một ân nhân giả cứu mạng, rồi sau đó lại tổ chức đính hôn trước bọn họ một ngày.

Hoắc Tùng Quân đang muốn cho Bạch Hoài An một tiệc đính hôn hoàn hảo, kết quả tiệc còn chưa tổ chức thì tâm tình tốt đã bị Ngô Thành Nam này huỷ hoại đi một nửa.

Cho nên hiện tại thấy anh ta mà có thể không tức sao!

Thật ra từ khi Ngô Thành Nam và Trương Kim Liên đi vào khu mua sắm đã nhìn thấy mấy người Hoắc Tùng Quân rồi.

Không có cách nào khác, bọn họ quá thu hút sự chú ý, Hoắc Tùng Quân xách theo túi lớn túi nhỏ rồi giao cho nhân viên công tác ở một bên, mẹ Hoắc và Bạch Hoài An thì đi ở phía trước rồi mua mua mua, nhìn bề ngoài rất giàu có nên khiến không ít người ghé mắt lại nhìn.

Cho nên sau khi bọn họ vào đây không lâu, Ngô Thành Nam đã dùng một cái cớ để dẫn theo Trương Kim Liên tới đây.

Nhìn thấy bóng dáng Hoắc Tùng Quân ở cửa hàng, trong mắt Ngô Thành Nam không che giấu được sự ác ý, cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình.

Ngay giây đầu tiên khi bước vào trong cửa hàng, anh ta liền cất cao giọng nói: “Ôi, đây không phải là tổng giám đốc Hoắc sao!”

Hoắc Tùng Quân dùng dư quang liếc mắt nhìn anh ta, cúi đầu thưởng thức ngón tay của Bạch Hoài An, căn bản cũng không nhấc mắt lên nhìn một cái.

Ngô Thành Nam khựng lại một chút, cắn chặt răng, tay đang nắm lấy tay Trương Kim Liên cũng không tự giác mà khẩn trương hơn một chút.

 

Cô ấy cũng rất tò mò về hai người này.

Vừa rồi khi Ngô Thành Nam gọi “Tổng giám đốc Hoắc”, Trương Kim Liên liền phản ứng lại, hai mắt nhìn chăm chằm Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An.

Nhìn từ diện mạo thì quả thật là giống như trong lời đồn đại, một cái người đẹp trai, lạnh lùng, một người xinh đẹp tinh xảo, là một đôi rất hợp nhau.

Căn bản Bạch Hoài An cũng làm theo Hoắc Tùng Quân nên không tính để ý tới Ngô Thành Nam này, nhưng cô vẫn mẫn cảm mà nhận thấy răng vị hôn thê của Ngô Thành Nam vẫn luôn nhìn bọn họ.

Cảm giác tồn tại của tầm mặt đặc biệt mạnh.

Cô ngẩng đầu, chạm thẳng mắt Trương Kim Liên rồi hơi hơi sửng sốt một chút.

Ngô Thành Nam là một người xấu, nhân phẩm cực kém, tâm tư sâu nặng, có thù tất báo, đúng thật là một kẻ giả danh quân tử, nhưng nhìn qua thì cảm giác mà vị hôn thê này của anh ta mang tới cho người khác lại khá tốt.

Ánh mắt thanh thuần, khuôn mặt thanh tú, giờ phút này khi nhìn bọn họ, trong ánh mắt chỉ có tò mò chứ không có những cảm xúc dư thừa nào khác.

Bạch Hoài An gật đầu với cô ấy một cái theo bản năng, xem như chào hỏi.

Không nghĩ tới sau khi chạm mắt với Trương Kim Liên xong, mặt cô ấy đỏ bừng, đầy e lệ. Đặc biệt là sau khi Bạch Hoài An chào hỏi với cô ấy xong, hô hấp của Trương Kim Liên còn có chút dồn dập, kích động mà phất phất tay với cô.

Khoé miệng Bạch Hoài An nở một nụ cười, vậy mà vị hôn thê này của Ngô Thành Nam còn rất đáng yêu nha.

Hoắc Tùng Quân vẫn luôn đứng ở bên cạnh cô, nếu là những cô gái khác thì căn bản sẽ chỉ biết chú ý tới một mình Hoắc Tùng Quân, rõ ràng biết bên cạnh anh còn có một người bạn gái là cô nhưng vẫn coi như là không có gì, mặt nhìn Hoắc Tùng Quân tràn đầy mơ ước.

Khi cô gái nhà họ Trương này nhìn thấy hai người thì chỉ liếc mắt nhìn qua Hoắc Tùng Quân một cái, rồi lướt đi ngay, ngược lại sau khi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ấy lại gắt gao nhìn chăm chằm cô, không xê dịch đi.

Loại cảm giác được con gái thích này còn rất kỳ diệu.

Động tác chào hỏi của hai người cũng hấp dẫn sự chú ý của hai người đàn ông ở bên cạnh.

Hoắc Tùng Quân ghé sát vào cô, nhỏ giọng hỏi: “Em rất thích cô gái nhà họ Trương kia sao?”

Bạch Hoài An gật nhẹ đầu, thấp giọng nói: “Em cảm thấy rất đáng yêu mà, đáng tiếc là lại ở bên Ngô Thành Nam”

Một cô gái đơn thuần đáng yêu như vậy mà lại ở cạnh một người như Ngô Thành Nam thì thật đúng là phí phạm của trời. Ngô Thành Nam nên ở cạnh An Bích Hà thì hơn, hai kẻ cặn bã thì tự đi mà trao tổn thương cho nhau, đừng mang tai hoạ tới cho người khác nữa.

Hoắc Tùng Quân nhéo nhéo tay cô, trong ánh mắt hiện lên một chút thâm ý: “Yên tâm đi, hôn sự của bọn họ không thành được đâu.”

Ngô Thành Nam trơ mắt nhìn Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An làm lơ mình, chỉ sợ nếu không có Trương Kim Liên chào hỏi bên cạnh thì ngay cả một ánh mắt họ cũng không cho mình mà tiếp tục nói nói chuyện phiếm, ngay lập tức cả người anh ta bùng nổ.

Anh ta tức giận nói: “Tổng giám đốc Hoắc, anh đang cố ý bơ tôi sao, có phải anh không để nhà họ Ngô chúng tôi vào mắt đúng không?!”

Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đang nói chuyện bị cắt ngang, giữa mày anh nhăn lại, không kiên nhãn mà nhìn Ngô Thành Nam: “Anh nói đúng một nửa, tôi vẫn coi trọng và để nhà họ Ngô vào trong mắt, chỉ là không coi anh ra gì mà thôi. Ngô Thành Nam, tôi có thể đại diện cho nhà họ Hoắc, nhưng anh cũng không thể đại diện cho nhà họ Ngô được đâu”

Vừa nói lời này xong, biểu cảm trên mặt Ngô Thành Nam trở nên cực kỳ xuất sắc tới nỗi ngoạn mục, tức giận mà ngực không ngừng phập phồng.

Hoắc Tùng Quân đây là đang nói kháy anh.

Hiện tại Hoắc Tùng Quân đang nắm quyền và quản lý toàn bộ Hoắc.

Kỳ, ở Hoắc Kỳ nói một thì không có hai, ông cụ ở nhà họ Hoắc đã sớm giao công ty cho anh ta.

Nhưng ở trên đầu Ngô Thành Nam anh vẫn còn có ông cụ Ngô đè nặng, còn phải cạnh tranh cùng Trần Bách Nhã, tuy rằng ông cụ Ngô thiên vị anh ta hơn, nhưng mà rốt cuộc thì anh ta vẫn không thể làm chủ Ngô thị.

Ngô Thành Nam căn chặt răng, cười lạnh một tiếng: “Đều nói tổng giám đốc Hoắc rất thanh bạch, nhưng tôi thấy là có tiếng mà không có miếng thì đúng hơn. Bởi vì anh ghét chuyện tiệc đính hôn của chúng tôi tổ chức sớm hơn các anh một ngày, cho nên mới tỏ ra lạnh mặt với tôi, thì ra tổng giám đốc Hoắc lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một ngày thôi mà, không cần phải tính toán như vậy để đỡ khiến cho người khác chê cười chứ”

Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: “Nếu lòng dạ tôi thật sự hẹp hòi thì chỉ sợ hiện tại tôi đã tìm tới nhà họ Ngô để nói chuyện rồi, anh cho rằng hiện tại anh còn có thể êm đẹp mà đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi sao? Lúc này lại chạy đến trước mặt tôi không ngừng phệ mặt, xem ra anh vẫn chưa học được một bài học nào nhỉ”

Sắc mặt Ngô Thành Nam trầm xuống, ngón tay đột nhiên siết chặt.

Nhưng anh ta đã quên mất rằng giờ phút này mình đang nắm tay Trương Kim Liên, kết quả dùng một chút lực như vậy khiến Trương Kim Liên liền kêu lên một tiếng đây đau đớn.

“Ngô Thành Nam, anh làm đau em, mau buông ra đi!”

Lúc này Ngô Thành Nam mới phản ứng lại, vội vàng buông tay ra: “Xin lỗi, anh không cố ý”

Trương Kim Liên kêu đau một tiếng đã lấy khí thế cứng rắn trên đôi lông mày rậm của Ngô Thành Nam xuống.

Vừa đúng lúc này, mẹ Hoắc đi ra khỏi phòng thử đồ, đang chuẩn bị kêu con trai và con dâu tương lai tới xem quần áo mình đang mặc trên người thì kết quả lại thấy hai người Ngô Thành Nam.

Bởi vì việc làm ngày hôm qua của Ngô thị nên hiện tại, quả thực mẹ Hoắc đã chán ghét Ngô Thành Nam này đến tận xương cốt, không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp lại gặp nhau ở chỗ này.

Mẹ Hoắc bị tức giận ngay lập tức, trực tiếp vọt tới trước mặt Ngô Thành Nam rồi quăng cho anh ta một cái tát.

Một cái tát này, không chỉ có Ngô Thành Nam chưa kịp phản ứng lại mà ngay cả Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An cũng chưa kịp phản ứng lại.

Trong cửa hàng lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về hướng bên này của bọn họ.

Bị ăn một cái tát dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, lòng tự trọng của Ngô Thành Nam vốn đã cao hơn người bình thường rồi nên lập tức khóe mắt liền đỏ au rồi theo bản năng nâng tay lên muốn đánh trả.

Hoắc Tùng Quân chú ý tới một cảnh này, lập tức tiến lên rồi giữ lấy cổ tay của anh ta, chắn trước mặt mẹ Hoắc.

Bạch Hoài An cũng vội vàng kéo mẹ Hoắc ra sau lưng mình, trừng mắt nhìn Ngô Thành Nam.

Bình Luận (0)
Comment