Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 432

Chương 432:

Ngô Thành Nam chỉ cảm thấy bản thân mình vô cùng đen đủi, đến cả việc đính hôn cũng gặp trục trặc.

Anh ta không lường trước được việc mẹ An lại đến chỗ đính hôn làm loạn.

Sau khi An Bích Hà vào tù, mẹ An cũng đã tìm đến anh ta. Anh ta cho bà ta một ít tiền để an ủi và cũng hứa sẽ lo cho An Bích Hà chu toàn, chờ An Bích Hà ra tù thì sẽ chăm sóc cô ta.

Kết quả là những lời nói đó của anh ta đã nhen nhóm vô số hy vọng cho mẹ An. Cho nên khi biết anh ta sắp đính hôn, bà ta mới tới lễ đính hôn của anh ta làm ầm lên.

Bà ta luôn nghĩ răng Ngô Thành Nam phải kết hôn cùng con gái bà ta và vị trí bà Ngô chỉ có thể là An Bích Hà.

“Ngô Thành Nam, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không để cho cậu đính hôn đâu. Cậu có lỗi với con gái tôi. Nói lời phải giữ lời. Hôm nay cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích”

Thấy tình thế hỗn loạn, mẹ An tiếp tục nói ra những lời Ngô Thành Nam đã nói trước đây.

Ngô Thành Nam đột nhiên quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng, giận dữ nhìn bà ta.

Mẹ An bị ánh mắt của anh ta làm cho hoảng sợ, bất giác lùi về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn anh ta: “Cậu, cậu muốn làm gì. Ở chỗ đông người thế này, chẳng lẽ cậu còn muốn đánh tôi sao?”

Cơ mặt Ngô Thành Nam giật lên liên tục. Anh ta hạ giọng, tức giận nói: “Tôi chưa từng nghĩ bà lại ngu ngốc như vậy. Cả hai mẹ con bà đều ngu ngốc như nhai Mặt mẹ An biến sắc. Trước đây thì bà ta còn có thể suy nghĩ kỹ trước khi hành động, nhưng cuộc sống hiện tại khiến cho bà ta vô cùng trân trọng cơ hội để có thể đặt chân vào nhà họ Ngô.

Chỉ khi An Bích Hà trở thành bà trẻ nhà họ Ngô thì bà ta mới có thể cảm thấy thực sự yên tâm được. Nhưng nếu Ngô Thành Nam đính hôn và có vi hôn thê rồi thì vị trí bà trẻ nhà họ Ngô sẽ có người ngồi mất.

Vậy thì An Bích Hà phải làm sao. Chỉ là nhân tình, là bồ nhí bên ngoài, cho dù cô ta có được thương yêu, chiều chuộng đến mức nào đi chăng nữa thì quyền lợi của cô ta cũng không bao giờ có thể bằng vợ chính thức.

Hơn nữa, An Bích Hà còn không thể sinh con. Một cô nhân tình không thể sinh đẻ thì có thể có kết cục gì chứ.

Mãi mãi chẳng thể làm mẹ của một đứa con, chẳng phải chỉ là một món đồ chơi thôi sao. Tới khi già, nhan sắc tàn tạ, dù tình cảm có lớn tới đâu thì cũng bị vứt bỏ thôi.

Vì vậy, mẹ An nhất định phải phá hủy hôn sự này của Ngô Thành Nam, hủy hoại thanh danh của anh ta, cùng nhau rơi vào vũng lầy. Chỉ cần là gia đình nề nếp, là người phụ nữ có tự trọng thì cũng sẽ không muốn lấy anh ta.

Chỉ có như vậy thì An Bích Hà mới có cơ hội.

Mẹ An hiểu rõ điều này nên một chút sợ hãi Ngô Thành Nam cũng không còn. Bà ta nhìn mọi người xung quanh. Những người này là những gương mặt quen thuộc thường thấy trong các bữa tiệc trước đây, bây giờ bà ta có thể gọi tên từng người một.

Bà ta cũng không sợ mất mặt, nói: “Trước đây, khi nhà họ An chúng tôi còn chưa suy sút, con gái tôi đã đi theo Ngô Thành Nam. Chỉ cần nhà họ An có dự án hợp tác phù hợp sẽ đều chọn nhà họ Ngô để hợp tác đầu tiên. Sau này, nhà họ An chúng tôi lại giao một nửa tài sản của gia đình cho nhà họ Ngô. Tiền chúng tôi cũng cho họ, dự án làm ăn chúng tôi cũng hợp tác với họ, vậy mà Ngô Thành Nam ngủ với con gái tôi rồi giờ lại đi đính hôn với người khác”

Mẹ An vừa nói vừa oan ức giả bộ rơi vài giọt nước mắt, vô cùng oan ức, làm bộ không đáng thay cho con gái mình: “Cậu ta đính hôn rồi, con gái tôi phải làm sao đây? Phải vào tù, cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa, tiền tài cũng chẳng còn. Một trời một vực như vậy, thử hỏi còn đạo lý như vậy sao?”

Ngô Thành Nam bị những lời bà ta nói làm cho phát cáu, cho dù anh ta biết rõ đây không phải do An Bích Hà bày mưu tính kế, mà chỉ là hành vi bộc phát của mẹ An, nhưng anh ta cũng không khỏi giận lây sang An Bích Hà.

“Bà câm miệng cho tôi!” Anh ta hét lên, tối sâm mặt lại nhìn mẹ An.

Mẹ An cười khẩy một tiếng: “Cậu bảo tôi câm miệng chính là chột dạ, sợ người khác biết đúng không! Câu nói tôi im miệng nhưng còn lâu tôi mới im, trừ khi cậu cho tôi một lời giải thích rõ ràng.”

“Bà muốn lời giải thích gì?”

Một giọng nói già dặn và uy nghiêm đột nhiên ngắt lời bà ta.

Chính là giọng của ông cụ Ngô. Mẹ An kinh ngạc nhìn ông cụ Ngô, mím môi, hít một hơi thật sâu. Bà ta nhìn ông ta, vẫn nói ra toàn bộ những suy nghĩ trong đầu mình “Tôi muốn Ngô Thành Nam cho con gái tôi một danh phận!”

Sau khi nói xong, vẻ mặt của bà ta thả lỏng hơn rất nhiều. Bà ta nhìn ông cụ Ngô, nói: “Con gái tôi không thể đi theo cậu ta vô ích như vậy được. Trước đây, tất cả mọi người đều nói rằng nhà họ Ngô vô cùng nghiêm khắc, Ngô Thành Nam thì điềm đạm lại khiêm tốn, còn có một người ông nổi danh là quân tử đích thực. Dù sao thì các người cũng không thể lấy không tài sản nhà họ An, chiếm đoạt thân xác con gái tôi rồi trở mặt như thế được”

Đôi mắt bà ta long lanh, ươn ướt, nhìn ông cụ Ngô, nghẹn ngào nói: “Đứa con gái đáng thương của tôi. Bây giờ vẫn đang phải chịu khổ trong tù, không biết chút gì về việc đính hôn của Ngô Thành Nam. Đến khi được thả ra ngoài, trên người nó còn mang án, cũng không còn trẻ đẹp, không có tiền tài, phải sống thế nào đây!”

Trong lòng mẹ An cũng thật sự cảm thấy thương xót An Bích Hà nhưng giả bộ cũng chiếm mất bảy phần. Dù nói thế nào thì bà ta cũng thật sự cảm thấy con gái mình quá đáng thương, trong lòng không khỏi xót xa, nước mắt chảy dài.

Kết hợp với nét già nua, hốc hác trên gương mặt của bà ta, thực sự khiến không ít người có mặt ở đây không khỏi xúc động.

Bạch Hoài An bị Hoắc Tùng Quân nắm lấy tay. Từ góc độ ấy, cô nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của mẹ An. Nếu nhà họ An không nợ cô quá nhiều, những việc họ làm với cô trước đây quá ác độc và ghê tởm, thì có lẽ cô thật sự đã bị mẹ An làm cho cảm động.

“Mẹ An Bích Hà này, mặc dù bà có chút ngu ngốc, nhưng tình cảm của bà dành cho con gái An Bích Hà khá chân thành, tốt hơn An Vu Khang rất nhiều.”

Loại người như An Vu Khang chỉ coi bản thân mình là nhất. Vì ích kỷ nên trước đây ông ta đã làm tổn thương An Bích Hà, nhưng đứa con gái duy nhất của ông ta trước mặt quyền lợi cũng không làm điều bậy bạ với ông ta.

Điểm này có chút giống với Ngô Thành Nam. Cả hai người họ đều là những người cực kỳ ích kỷ.

Hoắc Tùng Quân siết chặt ngón tay Bạch Hoài An, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Mẹ của An Bích Hà cũng không phải người ngu ngốc gì.”

Nếu bà ta thật sự ngu ngốc, e rằng khi vừa biết tin tức đính hôn của nhà họ Ngô thì bà ta đã lao tới đây rồi.

Nhưng bà ta không làm vậy. Bà ta biết nếu chọc giận Ngô Thành Nam thì sẽ chẳng tốt đẹp gì cho mình. An Bích Hà có thể ra tù trước.

thời hạn hay không, và liệu sau khi ra tù, cô ta có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hay không, tất cả đều phụ thuộc vào Ngô Thành Nam.

Sở dĩ sự náo loạn trong buổi lễ đính hôn của Ngô Thành Nam hôm nay là do Hoắc Tùng Quân đã tốn rất nhiêu công sức để sắp xếp người bên cạnh bà ta, thường liên tục dụ dỗ bà ta, ngấm ngầm truyền tin tức về quan hệ của Ngô Thành Nam và Trương Kim Liên cho bà ta.

Sau đó mẹ An mới cảm thấy khủng hoảng, liều mạng đi tới tiệc đính hôn của Ngô Thành Nam.

Bạch Hoài An nghe Hoắc Tùng Quân nhỏ giọng giải thích thì trợn to hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú tràn đầy vẻ kinh ngạc. Chờ anh nói xong, ánh mắt phức tạp của cô nhìn Hoắc Tùng Quân từ trên xuống dưới.

Hoắc Tùng Quân cảm thấy buồn cười khi nhìn đôi mắt nhỏ của cô.

Đôi môi anh lần thứ hai lèo nhèo bên chiếc tai xinh đẹp, trắng như tuyết của cô, khàn khàn nói: “Em nhìn gì vậy? Em ngạc nhiên như vậy sao?”

Tai Bạch Hoài An bị hành động mờ ám của anh làm cho đỏ bừng, vành tai nóng bừng, gò má phiêm phiếm hồng, tức giận nhìn Hoắc Tùng Quân: “Ở đây đông người, đừng động tay động chân.”

Xung quanh có rất nhiều người, mà Hoắc Tùng Quân vẫn làm những hành động mờ ám như vậy với cô. Nếu để người khác nhìn thấy thì thật xấu hổ.

Hoắc Tùng Quân cười nhẹ, trầm giọng nói: “Bây giờ cũng không có ai rảnh rỗi để để ý tới chúng ta đâu”

Ánh mắt của các vị khách đều bị người nhà họ Ngô và mẹ An thu hút, bọn họ đứng trong góc phòng sẽ chẳng có ai quan tâm tới.

Quả thật, bây giờ mẹ An và ông cụ Ngô đang căng thẳng. Thấy những người bên cạnh bị chính mình làm cho cảm động, bà ta càng có thêm dũng khí.

Sắc mặt ông cụ Ngô rất xấu, đôi mắt nặng tu, ngón tay giữ chặt nạng, chờ bà ta nói xong, ông ta không nhịn được, nói: “Cô cũng biết con gái cô mang tiếng xấu, lại không thể sinh con, từng ngồi tù. Một người như vậy sao có thể bước chân vào nhà họ Ngô chúng tôi, trở thành vợ của Thành Nam nhà chúng tôi được chứ. Cô cũng không nhìn lại xem cô ta có xứng đáng hay không!”

Giọng nói ông ta nghiêm khắc đến mức khiến mẹ An sững sờ trong chốc lát.

Ngô Thành Nam ngẩng đầu nhìn ông cụ, trong lòng tràn đầy tức giận. Đến lúc sắp không chịu được nữa, may mà có ông cụ can ngăn, nếu không anh ta đã không thể kiềm chế được bản thân mình.

Nếu thật sự bị cảm xúc chi phối mà ra tay đánh mẹ An trước mặt bao nhiêu người, thì e răng danh tiếng của anh ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Bây giờ ông cụ đã lên tiếng, ông ta chỉ ngoan ngoãn nghe lời.

Không biết rằng ông cụ Ngô quá thẳng thừng, mắt mẹ An bỗng dưng đỏ hoe, không phải vì đau khổ, buồn bã mà là vì tức giận.

Bà ta có thể nói An Bích Hà không tốt, nhưng người khác thì tuyệt đối không thể, đặc biệt là ông cụ Ngô. Trước đây ông ta đã hứa sẽ bảo vệ nhà họ An, kết quả là bao nhiêu tài sản, bao nhiêu dự án, vốn liếng của nhà họ An đều giao cho bọn họ. Cuối cùng, chỉ sau vài ngày nhà họ An đã bị nhà họ Hoắc uy hiếp nhưng nhà họ Ngô lại quay người, chẳng hề quan tâm.

Ban đầu bọn họ hết lòng tin tưởng vào ông cụ Ngô, kết cục là bị bỏ rơi.

Nói tóm lại là nhà họ Ngô có lỗi với bọn họ, là nhà họ Ngô đã thất hứa trước.

Mẹ An càng nghĩ càng kích động, lập tức như nổ tung, không có lý do gì để nói chuyện nữa, bà ta chỉ vào Ngô Thành Nam, đỏ mắt nhìn ông cụ Ngô.

“Bích Hà nhà chúng tôi sao có thể không xứng với Ngô Thành Nam được? Cho dù Bích Hà nhà chúng tôi có thế nào thì con bé cũng là một người hoàn hảo. Trước đây bác sĩ cũng đã nói chỉ cần con bé được.

chữa trị đúng cách, không sợ là không thể có con, chỉ là vất vả hơn một chút thôi. Nhưng Ngô Thành Nam thì sao, cậu ta có vấn đề về chuyện đi đứng, một người què. Sao Bích Hà nhà chúng tôi lại không xứng với cậu ta chứ!”

Bình Luận (0)
Comment