Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 435

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 435:

Mẹ An đã hoàn toàn bất chấp, không quan tâm đến lễ phép hay không lễ phép gì nữa, vậy mà lại có thể chỉ vào ông cụ Ngô mắng là “lão già kia”.

Ông cụ Ngô chỉ thản nhiên nhìn bà ta một cái. Vào lúc này, Ngô Thành Nam bắt đầu thực hiện kế hoạch làm người hiếu thuận của anh ta, nhìn mẹ An một cách tức giận nói: “Bà An hãy cẩn thận ngôn từ, ông nội tôi là trưởng bối của bà đấy, giáo dưỡng của bà bị chó ăn rồi hay Sao!”

Mẹ An tức giận đến mức môi run rẩy: “Cậu cũng không thử xem xem ông nội cậu đã nói những gì, vậy mà lại nói Bích Hà của chúng tôi hủy hoại sự trong sạch của cậu..”

Lời nói còn chưa dứt thì đã bị ông cụ Ngô cắt ngang: “Lế nào không phải là như vậy sao? Danh tiếng của Thành Nam chúng tôi còn tốt hơn rất nhiều so với danh tiếng của An Bích Hà các người. Một người phụ nữ có thanh danh bê bối mà cứ sống chết đòi leo lên Thành Nam của chúng tôi, lẽ nào còn không phải là với cao, lẽ nào không phải là một sự ô uế đối với Thành Nam chúng tôi hay sao?”

Ngô Thành Nam nghe xong những lời này thì ngây ngẩn cả người, nhưng vẫn đứng thẳng lưng theo bản năng, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Quả thật là lúc trước An Bích Hà có quấn lấy tôi, mà từ trước đến giờ tôi lại chưa bao giờ có kinh nghiệm về mặt tình cảm, cho nên tất nhiên là rất dễ bị cô ta mê hoặc, cho đến khi tôi biết được ý đồ của cô ta thì đã muốn cắt đứt quan hệ với cô ta ngay lập tức. Thế nhưng cô ta vẫn cứ quấn lấy tôi, nể tình cô ta là một người phụ nữ, rồi còn có quan hệ thân mật với tôi nên đương nhiên chắc chắn không thể bỏ rơi cô ta mà không quan tâm được..”

Anh ta vừa nói vừa trưng ra một dáng vẻ khó xử, bởi vì dù sao thì bây giờ An Bích Hà cũng cũng đang ở trong tù, nên vốn dĩ không có khả năng đi ra để giằng co. Cho dù mẹ An có là mẹ ruột của cô thì cũng không thể đấu lại với lời nói đầy tính thuyết phục này của một đương sự là anh ta đây.

“Toà cao ốc nhà họ An suy sụp mà không một ai có thể giúp đỡ cô ta, là tôi đã không tính toàn đến những hiềm khích trước kia đến mà chứa chấp cô ta, chính tôi là người đã cho cô ta một nơi để an thân. Ai mà có thể ngờ được rằng vì để ăn bớt chỉ phí mà cô ta lại có thể hại chết một mạng người. Chính điều này mới tống cô ta vào tù.”

Ngô Thành Nam thở dài rồi lắc lắc đầu, nhìn về phía mẹ An, nói ra những lời lẽ vô cùng nghiêm túc: “Xét cho đến cùng thì An Bích Hà cũng tự làm tự chịu, chuyện cô ta phải vào tù không có bất cứ quan hệ gì với tôi hết, mà ngược lại là tôi vẫn luôn giúp đỡ cô ta. Với tư cách là mẹ của cô ta mà bà không những không biết ơn mà còn xông vào lễ cưới của tôi rồi còn xúc phạm danh tiếng của tôi, chính bà mới là người có tâm địa hiểm ác!”

Bốn từ cuối cùng nói ra cực kỳ nghiêm khắc.

Mẹ An nhịn không được phải lùi về phía sau vài bước, một là bị làm cho tức giận, hai là quả thực trong lòng rất trống rỗng. Ngô Thành Nam có âm mưu với An thị không phải là giả, nhưng giúp đỡ An Bích Hà cũng không phải là giả.

Đôi môi mềm mại của Bạch Hoài An kinh ngạc mở ra, bị vẻ mặt không có chút liêm sỉ nào của Ngô Thành Nam làm cho sợ đến ngây người, nắm lấy cánh tay Hoắc Tùng Quân, nhỏ giọng cảm thán liên tục.

“Chuyện này đến chết cũng đều có thể nói thành sống, Ngô Thành Nam chẳng phải là cáo thành tinh thì là gì, thật là quá xảo quyệt mà.

Anh xem, những người xung quanh đều bị Ngô Thành Nam thuyết phục hết rồi”

Ánh mắt của khách khứa nhìn về phía Ngô Thành Nam đều đã thay đổi, không còn là ánh mắt đánh giá thăm dò vừa rồi nữa mà ngược lại lại tràn đầy vẻ đồng tình. Anh mắt nhìn về phía mẹ An thì có thêm vài phần hoài nghi và chán ghét.

Người mà lấy oán trả ơn dù có ở nơi nào đi chăng nữa thì cũng không được hoan nghênh, cộng thêm với việc lúc trước nhà họ An đã bị nổ ra rất nhiều tin tức tiêu cực, chọc giận không ít gia tộc, trước kia đã có tiền án tiền sự rồi.

So với lời nói của mẹ An thì mọi người càng tin lời nói của Ngô Thành Nam hơn.

Trong lòng ông cụ Ngô cảm thấy rất tức giận khi thấy sắc mặt mẹ An suy sụp tỉnh thần, dáng vẻ không có gì để nói. Tình thế hiện tại đã bị đảo ngược, các khách mời gió chiều nào theo chiều đó nên cũng đã thay đổi, chuyện mà anh ta lo lắng nhất xem như đã được giải quyết.

Dù có thế nào đi chăng nữa thì các phóng viên cũng chú ý đến thể diện của nhà họ Ngô nên sẽ không đi ra ngoài ăn nói lung tung, chỉ còn lại người nhà họ Hoắc thôi.

Những khách mời đều dễ bị lừa gạt, nhưng nhà họ Hoắc thì lại không dễ lừa, hơn nữa nhà họ Hoắc cũng không sợ họ.

Ngô Thành Nam đè đầu cưỡi cổ nhà họ Hoắc, giãm đạp lên thể diện của họ, ông cụ Ngô không dám bảo đảm răng nhà họ Hoắc có viết một bài thổi phồng chuyện này lên hay không.

Ánh mắt ông ta nhìn về phía người nhà họ Hoắc đầy vẻ bí ẩn, muốn uy hiếp thăm dò một phen.

Kết quả là mới vừa nhìn qua thì đã ngây ngẩn cả người.

Không biết từ lúc nào mà năm người nhà họ Hoắc đã tụ tập lại cùng một chỗ và đang ngồi yên ở khu nghỉ ngơi.

Bố Hoắc và Hoắc Tùng Quân hết mực chăm sóc ông nội Hoắc, mẹ Hoắc và Bạch Hoài An thì bưng trà rót nước cho các hai người họ, lấy một ít bánh ngọt và một vài món ăn rồi ăn một cách vui vẻ.

Vốn dĩ không rảnh để chú ý đến chuyện rắc rối của bọn họ.

Vẻ mặt của ông cụ Ngô có hơi phức tạp, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên tức giận.

Tức giận vì bị những người này không đếm xỉa đến, nhưng nhà họ.

Hoắc làm như vậy thì chắc hẳn là sẽ không nhúng tay vào chuyện này, dường như họ không thèm quan tâm đến phát triển và kết quả của chuyện này.

Ông cụ Ngô hít sâu một hơi thật sâu rồi sai người đến khống chế mẹ An, nhìn lướt qua toàn bộ khách mời rồi nói một cách nghiêm túc: “Quả thực thì cháu trai của tôi đã xảy ra sự cố, nhưng không cần biết cháu nó có vấn đề gì về thể chất hay không, chỉ cần nó là con cháu của nhà họ Ngô thì tài sản nhà họ Ngô chính là của nó, toàn bộ nhà họ Ngô.

chính là hậu thuẫn của nó, nhân phẩm của nhà họ Ngô cũng không thể xâm phạm!”

Lời này rõ ràng là thiên vị, Trần Bách Nhã vốn dĩ đã đặt chuyện đó qua một bên sau khi nghe xong lời này thì không thể quản lý biểu cảm nữa mà đành để vậy, sắc mặt trầm xuống.

Ông cụ đã nói ra những lời này rồi thì cho dù anh ta cố gắng thể hiện, cố gắng làm việc chăm chỉ để chứng minh thực lực của mình cũng đều không có tác dụng!

Nhà họ Ngô là của Ngô Thành Nam, có lời này của ông cụ Ngô rồi thì lại càng chắc như đinh đóng cột!

Trần Bách Nhã như rơi xuống đáy vực sâu, nhìn về phía Ngô Thành Nam một cách đây ảm đạm.

Bây giờ anh ta chắc hẳn là rất đắc ý, ông cụ đã thừa nhận vị trí của anh ta ở trước mặt tất cả mọi người nên nhất định Ngô Thành Nam đang mừng rỡ như điên, không thể tự mình kiềm chế được.

Nhưng kết quả khiến anh ta thật không ngờ đến chính là trên mặt Ngô Thành Nam đến ngay cả một chút tươi cười cũng không có, thậm chí lại còn có chút ảm đạm.

Trần Bách Nhã sửng sốt, cái này, biểu cảm này hình như không đúng.

Kế thừa sản nghiệp nhà họ Ngô không phải là chuyện mà Ngô Thành Nam vẫn luôn háo hức theo đuổi hay sao? Ông cụ đã thừa nhận vị trí thừa kế của anh ta rồi vì cái gì mà trên mặt Ngô Thành Nam lại không thể nhìn một chút vui sướng nào thế này.

Lẽ nào suy nghĩ của người này đã trưởng thành đến mức độ này rồi sao?

Trần Bách Nhã bên cạnh vẫn còn đang tự suy đoán, nhưng trong lòng Ngô Thành Nam lại có chút rất khó chịu, thậm chí tất cả đều mù mịt như sương mù.

Sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung hết vào việc ông cụ Ngô thừa nhận anh ta là người thừa kế, thế nhưng sự chú ý của anh ta lại là câu nói của kia của ông cụ.

“Chỉ cần nó là con cháu của nhà họ Ngô”

Người khác không biết tình hình bên trong nhưng trong lòng Ngô Thành Nam thì biết rất rõ ràng.

Vốn dĩ anh ta không phải là người của nhà họ Ngô, bởi vì anh ta đã mạo và danh thay thế cậu chủ thật sự của nhà họ Ngô, anh ta là một kẻ giả mạo.

Bao nhiêu năm nay, từ sâu trong thâm tâm Ngô Thành Nam đã tự coi mình là cậu chủ của nhà họ Ngô, cố gắng thuyết phục chính mình.

Hơn hai mươi mấy năm qua, đã có lúc ngay cả anh ta cũng cảm thấy mình thật sự là cậu chủ của nhà họ Ngô.

Nhưng hôm nay khi anh ta nghe những lời mà ông cụ Ngô nói thì đột nhiên tỉnh táo trở lại.

Rằng anh ta không phải là người của nhà họ Ngô, cuộc sống của anh ta là do anh ta cướp lấy, tất cả mọi thứ của anh ta bây giờ vốn dị đều thuộc về người khác.

Ý nghĩ này đã làm cho anh ta có một chút hoảng loạn.

Đứa nhỏ kia đã bị anh ta tự tay ném đi, bây giờ không biết sống chết ra sao, bao nhiêu năm nay không tìm đến nhà họ Ngô thì chắc có lẽ cả đời này cũng sẽ không trở lại.

Nhưng mà anh ta vẫn còn cảm thấy không yên tâm, những người xung quanh đều là con cháu nhà giàu chân chính, chỉ có anh ta là hàng giả. Chỉ cần cậu chủ chân chính của nhà họ Ngô trở về thì anh ta sẽ một lần nữa bị đánh trở lại vũng bùn, một lần nữa trở về cuộc sống kinh khủng không tả nổi trước kia.

Tâm tư của Ngô Thành Nam đang khó chịu kinh khủng thì đột nhiên cảm nhận được là đang có sự tồn tại của một ánh mắt một cách rõ ràng.

Anh ta nhìn qua thì bắt gặp đôi mắt sâu thảm của Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân vẫn giống như trước kia, mặt mày lạnh lùng, khí chất thanh lịch và sang trọng, lạnh lùng như mặt trăng lạnh trên bầu trời đêm, cao đến mức không thể trèo lên.

Thế nhưng Ngô Thành Nam lại có cảm giác giống như anh ta có thể hiểu rõ hết mọi chuyện, nhìn thấu bản thân mình nên trong lòng hoảng sợ.

Giống như trở lại năm tám tuổi một lần nữa, cậu chủ nhỏ mặc âu phục và đi giày da, cầm bánh ngọt từ nhìn từ trên cao xuống, cảnh tượng như thể đang bố thí cho anh ta vậy.

Ngô Thành Nam gạt bỏ mắt sang một bên một cách bối rối, mồ hôi cũng xuất hiện trên trán, sắc mặt trắng bệch.

Anh ta cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, mất một lúc thật lâu mới làm tốt công tác xây dựng tâm lý, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Ông cụ Ngô nói xong những lời đó thì đang chuẩn bị kêu người đuổi mẹ An ra ngoài, kết quả là vào lúc này, mẹ An đột nhiên vùng dậy đấu tranh: “Các người không thể đuổi tôi ra ngoài được, là Ngô Thành Nam đã làm điều không đúng với con gái tôi, không ít tài sản hiện giờ của nhà họ Ngô các người là của nhà họ An chúng tôi đây, dựa vào cái gì mà các người thì ngày một phát triển mạnh mẽ, còn nhà họ An chúng tôi lại bị tan vỡ hoàn toàn, không ai nhớ đến chứ. Các người nhất định phải bồi thường tổn thất cho tôi, nếu không nhất định tôi sẽ làm ầm chuyện này lên cho tất mọi người đều biết”

đàn ông cụ Ngô Thành Nam này không có đạo đức, không có tính người.

Trước đây không hiểu, nhưng bây giờ dường như bà ta đã hiểu ra được một chút, bây giờ bà ta thực sự sợ rồi!

Bình Luận (0)
Comment