Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 450

Chương 450:

“Đóa hoa này..” Bạch Hoài An nhẹ giọng nỉ non, ngón tay chạm nhẹ lên nụ hoa.

Đóa hoa rất tươi tắn, còn mang theo vài giọt sương sớm, nơi bị cắt đứt trên thân hoa còn lưu lại chất lỏng, hiển nhiên là vừa mới cắt từ cành xuống.

Lâm Bách Châu thấy cô thích, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ, đưa hoa đến trước mặt cô, thấp giọng dịu dàng nói: “Em thích hoa cát tường trăng, anh có trồng rất nhiều trong sân. Hiện tại đúng là thời điểm nở hoa, sáng mai anh dẫn em ra sân xem”

Bạch Hoài An thấy khuôn mặt chờ mong của anh, ánh mắt vô cùng cẩn thận nhìn mình, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.

Thật lâu sau đó, cô mới khẽ cười một chút: “Được, cảm ơn anh”

Cô nói xong vuốt nhẹ bình hoa, là chất liệu bằng gõ.

Lại nói tiếp, cả phòng này không có cái gì có thể trở thành vũ khí sắc bén, tất cả các góc cạnh sắc đều bị xử lý, ngay cả gương cũng là chất liệu gỗ đặc thù, thủy tinh là thủy tinh công nghiệp.

Cô vẫn luôn biết Lâm Bách Châu rất cẩn thận, vô cùng cẩn thận, không nghĩ rằng sự cẩn thận này một ngày nào đó là được anh ta dùng trên người mình.

“Hoài An, ăn cơm đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất” Lâm Bách Châu thấy cô nhìn chằm chằm vào bình hoa, trong lòng có chút chột dạ, nhắc nhở.

Nói xong, anh ta dùng đũa gắp cho cô một miếng sườn xào chua ngọt.

Bạch Hoài An rất thích ăn đồ chua ngọt, anh ta tìm đầu bếp nữ có tay nghề tốt nhất trong việc nấu loại đồ ăn này, vô cùng chính tông, cô nhất định sẽ thích.

Lâm Bách Châu cầm đũa, đôi mắt trông mong nhìn Bạch Hoài An.

Bạch Hoài An bị ánh nhìn chằm chằm này của anh ta làm cho không còn pháp nào khác, gắp miếng sườn xào chua ngọt trong bát cho vào miệng.

Đối với người mình thân thiết, lòng cô vẫn luôn rất mềm mại.

Sườn xào vừa mới đưa tới bên miệng, một mùi hương chua ngọt nồng đậm vị dầu tiến vào xoang mũi, sắc mặt Bạch Hoài An lập tức trắng bệch, ném mạnh đũa xuống bát, che miệng chạy vào trong toilet.

Lâm Bách Châu bị hành động này của cô làm cho sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại vội vàng vào toilet tìm cô.

Cửa toilet bị Bạch Hoài An nắm chặt, Lâm Bách Châu cũng không dám mạo muội đi vào, sốt ruột chờ ở cửa: “Hoài An, em không sao chứ?”

Đáp lại anh ta là tiếng nôn khan mơ hồ.

Qua thật lâu, toilet truyền đến thanh âm xả nước, Bạch Hoài An mở cửa ra, mắt thường có thể thấy sắc mặt của cô tái nhợt rất nhiều.

Bởi vì nôn khan, đôi mắt hoa đào ngập nước mắt, đuôi mắt đỏ bừng, nhìn qua đáng thương cực kỳ.

Cả ngày hôm nay cô chưa ăn miếng cơm nào, cho dù nôn mửa cũng chẳng nôn ra được cái gì.

“Hoài An, em…Anh, anh đi tìm bác sĩ đến…. Anh..” Lâm Bách Châu nói năng không rõ ràng, nhìn thấy thân thể lung lay sắp đổ của cô, cánh tay rụt rè đưa ra đỡ lấy cô.

Bạch Hoài An không phải đang giả vờ, thật sự thân thể cô không thoải mái.

Lâm Bách Châu nhớ lại, sở dĩ Bạch Hoài An vọt vào toilet nôn mửa là do món sườn xào chua ngọt kia, sắc mặt anh ta trở nên nghiêm trọng: “Có phải sườn xào không hợp khẩu vị không?”

Nhưng ngẫm nghĩ lại cẩn thận thì lắc đầu. Không đúng, anh ta đã lựa chọn khéo léo nữ đầu bếp để nấu, căn bản không dám động tay chân ở trong đồ ăn.

Bạch Hoài An vung tay áo, thanh âm có chút suy yếu: “Có thể là thời tiết quá nóng, dạ dày tôi không thoải mái, vừa mới ngửi được mùi hương đầy dầu mỡ kia thì dạ dày liền dâng lên cảm giác ghê tởm”

Đáy mắt cô có chút mệt mỏi, mang theo vẻ xin lỗi nhìn về phía Lâm Bách Châu: “Thật xin lỗi, tôi không thể cùng ăn cơm với anh rồi. Tôi thấy hơi mệt, vô cùng buồn ngủ, bây giờ muốn đi ngủ”

Lâm Bách Châu nghe vậy sửng sốt một chút, lúc sáng cô đã ngủ nửa ngày rồi, vừa mới dậy bao lâu, sao lại muốn đi ngủ nữa.

Thèm ngủ, ngửi thấy mùi dầu mỡ sẽ ghê tởm nôn khan…

Vừa nhớ lại những đặc điểm này, một ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu Lâm Bách Châu.

Ánh mắt anh vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, đột nhiên nhìn về phía Bạch Hoài An, thử hỏi: “Hoài An, cả ngày em chưa ăn gì rồi, nên nghỉ ngơi cho lại sức. Em muốn ăn cái gì, anh tìm người đến làm cho em”

Bạch Hoài An vừa định nói không cần, đột nhiên nhớ tới một mâm mơ tươi trên bàn trà của nhà họ Hoắc trong tiệc đính hôn của nhà họ Ngô.

Cô trầm ngâm vài giây, ngượng ngùng nói: “Tôi, tôi hơi muốn ăn mơ, là loại chua chua một chút…”

Cõi lòng Lâm Bách Châu trùng xuống cực nhanh, anh ta đột nhiên tiến lên, lập tức bắt lấy cổ tay Bạch Hoài An.

Động tác đột ngột này khiến cho Bạch Hoài An hoảng sở.

“Anh, Lâm Bách Châu, anh làm cái gì vậy?” Cô vội vàng vung tay.

Mình chỉ là muốn ăn mơ thôi mà, sao cảm xúc của Lâm Bách Châu lại trở nên kích động như vậy, mình chạm vào vảy ngược nào à?

“Hoài An, đừng nhúc nhích, anh giúp em bắt mạch!” Khuôn mặt Lâm Bách Châu nghiêm túc. Trước kia khi còn đi học, anh ta từng chọn môn y học cổ truyền, những cái khác không dám tự hào nhưng bắt mạch thì vẫn có thể làm được.

Bạch Hoài An thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, cũng không dám lộn xộn nữa, thân thể cứng ngắc, mắt chớp liên tục nhìn chằm chằm vào ngón tay Lâm Bách Châu đặt trên cổ tay của mình.

Một lát sau, Lâm Bách Châu buông cổ tay Bạch Hoài An ra.

Bạch Hoài An thật cẩn thận hỏi: “Lâm Bách Châu, cơ thể của tôi thế nào?”

Lời này kéo Lâm Bách Châu đang khổ sở trở lại. Vẻ mặt anh ta có hơi cứng ngắc, muốn cười với Bạch Hoài An một cái, lại phát hiện mình ngay cả cười cũng cười không nổi.

“Dạ dày em quả thật có hơi không khỏe, anh, anh cho người chuẩn bị đồ ăn cho em một lần nữa” Lâm Bách Châu nói xong, quay người thu dọn nhanh chóng toàn bộ đồ ăn trên bàn.

Không biết có phải do bối rối hay không còn đánh rơi vỡ một cái bát. Anh ta lại luống cuống tay chân, ngồi xổm xuống nhặt tất cả mảnh nhỏ lên, đảm bảo không quên một mảnh nào mới bưng hết đồ ăn xuống tầng.

Toàn bộ động tác đều rất nhanh chóng, không cho Bạch Hoài An có cơ hội để nói chuyện.

Bạch Hoài An nhìn bóng dáng của anh ta, cau mày.

Cô cảm thấy biểu cảm của Lâm Bách Châu rất kỳ quái, tươi cười cũng rất cứng ngắc, giống như đang có chuyện muốn gạt cô. Chẳng lẽ mình thật sự bị bệnh vô cùng nặng mới có thể làm cho Lâm Bách Châu thất thố như thế?

Trong lúc Bạch Hoài Ai trầm tư khó hiểu, Lâm Bách Châu cũng vừa đi khỏi cửa phòng, dựa người lên trên vách tường, ánh mắt hơi đờ đẫn.

Bạch Hoài An vậy mà đã mang thai!

Vẫn còn ít tháng, nhưng quả thật mang thai, vô cùng chắc chắn là hỉ mạch!

Ánh mắt Lâm Bách Châu hóa đỏ đậm, trong mắt đều là vẻ không cam lòng, nhưng là thật lâu sau vẫn chỉ có thể suy sụp tinh thần mà cúi đầu, cười khổ một tiếng.

Ba tháng này anh ta dùng việc đi du lịch để ngụy trang, cố ý chuẩn bị nhiều thứ như vậy, cũng quả thật được như ý nguyện dẫn Bạch Hoài An ra khỏi tiệc đính hôn.

Nhưng mà phải làm sao đây, ông trời cũng không đứng về phía anh 1a.

Bạch Hoài An mang thai, là đứa con của Hoắc Tùng Quân!

Cô không yêu anh ta đã là quá đủ thảm với anh ta rồi, còn họa vô đơn chí như vậy nữa. Đây là không để lại cho anh ta một cơ hội nào, chuẩn bị nhiều như vậy dĩ nhiên là làm không công.

Lâm Bách Châu có chút mê mang.

Qua thật lâu, Lâm Bách Châu đột nhiên ngẩng đầu, quyết định một giải pháp.

Anh ta nhìn về phía cánh cửa đóng chặt bên cạnh, có thể nghe thấy tiếng Bạch Hoài An đi lại bên trong, ánh mắt dịu dàng.

Lâm Bách Châu lại bưng đồ ăn lên lần nữa, lần này đồ ăn được làm theo lối thanh đạm, bữa sáng tràn ngập mùi vị thơm ngon.

Bạch Hoài An rốt cuộc cũng không nôn khan nữa, ăn no một bụng, thỏa mãn thở một hơi dài.

Lâm Bách Châu thấy bộ dạng thỏa mãn như con mèo nhỏ của cô, khóe môi nhếch lên: “Ăn no rồi?

“Ừm” Bạch Hoài An gật gật đầu, theo bản năng sờ lên lỗ tai của mình. Vành tai không có thứ gì cả, cô đột nhiên sửng sốt một chút, nhìn về phía Lâm Bách Châu: “Anh lấy khuyên tai của tôi rồi?”

Trước kia Hoắc Tùng Quân chuẩn bị cho cô một bộ trang sức đầy đủ, có hệ thống định vị truy tìm, tín hiệu vệ tinh trực tiếp, phạm vi nắm được thông tin cũng rất lớn. Chỉ cần ở trong phạm vi bao trùm của sóng điện do vệ tỉnh phóng ra đều có thể tiến hành lấy thông tin qua lại, cho dù gặp phải tai họa gì cũng không bị ảnh hưởng.

Hôm nay vì phối hợp với lễ phục, cô không mang theo nhiều trang sức dư thừa, nhưng vẫn đeo đôi khuyên tai nho nhỏ kia để phòng ngừa vạn nhất.

Cô chắc chắn nhớ rõ mình đã đeo nó trên lỗ tai, sao tự nhiên lại không thấy nữa rồi.

Lâm Bách Châu đang thu dọn bát đũa, thấy cô dùng khuôn mặt nghiêm túc nhìn chăm chằm mình, gật đầu nhẹ: “Là anh lấy đi”

“Anh..” Bạch Hoài An vừa định nói tiếp, dừng một chút, thay đổi cách nói trở nên uyển chuyển hơn: “Anh có thể trả lại cho tôi hay không, tôi thích đôi khuyên tai đó.”

Lâm Bách Châu nghe vậy nở nụ cười một chút, cúi đầu, động tác hòa nhã nhưng lời nói ra lại khiến cho Bạch Hoài An sợ run cả người: “Trả lại cho em để em có cơ hội liên hệ với Hoắc Tùng Quân à?”

Ngón tay Bạch Hoài An khẩn trương nắm chặt, Lâm Bách Châu sao lại biết được tác dụng của đôi khuyên tai đó?

Từ vẻ ngoài của đôi khuyên tai không thể nhìn ra được cái gì, chỉ là hai hạt ngọc trai nho nhỏ mà thôi, thậm chí khi đeo ở lỗ tai, dùng tóc che khuất thì người bình thường không thể nào phát hiện ra được.

Lâm Bách Châu dường như đã nhìn ra được nghỉ vấn của cô, đặt bát đũa vào trong khay, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước: “Em đã quên rồi, anh trai anh và Hoắc Tùng Quân có quan hệ rất tốt. Khi anh ấy cho người nghiên cứu những thứ này, đúng lúc đó anh cũng bị bệnh, anh ấy sợ anh lúc tinh thần không tỉnh táo sẽ chạy đi mất, nói cho Hoắc Tùng Quân giúp anh làm một bộ.”

Bạch Hoài An đột nhiên cảm thấy hơi châm chọc, ngón tay gắt gao nắm chặt.

Lâm Bách Châu cố thuyết phục cô, cũng cố thuyết phục chính mình: “Đôi khuyên tai ngọc trai đó của em không thích hợp với lễ phục hôm nay.

“Đủ rồi!” Bạch Hoài An hít sâu một hơi, thanh âm hơi ấm ức, dùng rất nhiều sức lực mới khống chế mình không tùy tiện tức giận rồi nói bậy bạ: “Lâm Bách Châu, anh không cần làm như vậy được không?

Không đáng, thật sự không đáng!”

Bình Luận (0)
Comment