Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 456

Chương 456:

Bạch Hoài An không biết chính mình ngủ bao lâu, khi cô tỉnh lại, đôi mắt truyền đến một trận đau đớn, rất lâu sau tâm mắt mới rõ ràng.

Trần nhà màu trắng, bốn vách tường xung quanh cũng một màu trắng tinh, trong không khí phảng phất mùi thuốc khử trùng.

Hiện tại nơi cô ở chắc là bệnh viện.

Bệnh viện?!

Cô tựa vào thành giường ngồi dậy, ngay cả dép cũng không để ý mang vào, đôi chân trần đi ra ngoài cửa, mái tóc rối tung xõa trên vai, trên người mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt trắng bệch tều tụy.

Mẹ Hoắc đúng lúc đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Hoài An lập tức hoảng sợ, vội vàng giữ chặt cánh tay của cô: “Hoài An, đừng kích động, không nên gấp gáp, mang dép vào trước đã”

Hiện tại cơ thể cô rất yếu ớt , căn bản không chịu nổi giây vò.

Hai bàn tay Bạch Hoài An nắm chặt lấy cánh tay mẹ Hoắc, bờ môi có chút khô khốc, lông mi run lên, đôi mắt đỏ bừng, rất lâu mới nghẹn ngao nói ra một câu.

“Hoắc Tùng Quân, Hoắc Tùng Quân đang ở đâu? Anh ấy sao rồi, có đang gặp nguy hiểm hay không?”

Bạch Hoài An vẫn còn nhớ rất rõ, khi chính mình sắp bị Bạch Quang dùng dao đâm một nhát, là Hoắc Tùng Quân đã ôm cô vào lồng ngực.

Tiếng dao đâm vào da thịt rất rõ ràng, là Hoắc Tùng Quân đã thay cô đỡ một dao này!

Mẹ Hoắc nghe xong lời của cô, không khống chế được cảm xúc, ánh mắt đỏ lên, bà lúng túng né tránh ánh mắt của cô, cố ý nói sang chuyện khác: “Hoài An, đầu tiên con mang dép vào đã, con đã hôn mê suốt một ngày, nhất định là đói rồi…

Trong khoảng thời gian này, Bạch Hoài An cùng người nhà họ Hoắc.

có thời gian chung sống với nhau khá lâu, đã sớm hiểu rõ tính cách của mẹ Hoắc, bà căn bản không biết che dấu điều gì.

Thấy bà sốt ruột cố ý nói lãng sang chuyện khác, cả người Bạch Hoài An chấn động một chút, đột nhiên có một linh cảm không tốt.

“Hoắc Tùng Quân, Hoắc Tùng Quân có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Vẻ mặt cô hoảng hốt, lúc nói chuyện hầu như đang dùng hết toàn bộ sức lực của chính mình, cô nhìn mẹ Hoắc không chớp mắt, sốt ruột chờ mẹ Hoắc trả lời.

Mẹ Hoắc muốn nói gì đó về anh, nhưng trực tiếp bị Bạch Hoài An cắt ngang: “Dì ơi… Không, mẹ, mẹ đừng gạt con, con là vợ của Hoắc Tùng Quân, con cũng có quyền biết về tình trạng của anh ấy”

Thấy cô thật sự rất cố chấp, mẹ Hoắc bị buộc không còn biện pháp nào, chỉ có thể nói ra: “Con dao thiếu chút nữa đã đâm trúng chỗ nguy hiểm, bác sĩ nói cách tim chỉ có hai centimet, hiện tại con dao kia đã thuận lợi lấy ra, nhưng ở trên đường bị trì hoãn, hơn nữa thời tiết lại nóng bức nên miệng vết thương nhiễm trùng, bây giờ nó còn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói nếu hôm nay vẫn không tỉnh lại, chỉ sợ tình hình sẽ không ổn: Khi mẹ Hoắc nói những lời này, mũi bà đau xót, thanh âm nghẹn ngào.

Hoäc Tùng Quân là đứa con duy nhất của nhà họ Hoắc, cũng là con trai duy nhất của vợ chồng bà, lúc trước bất luận xảy ra việc gì, Hoắc Tùng Quân cũng đều nhẹ nhàng vượt qua, anh giống như một ngọn núi lớn, bảo vệ cả nhà họ Hoắc.

Tuy rằng trước đây tình cảm của anh và bọn họ có chút xa cách, nhưng bố Hoắc và mẹ Hoäắc đều cảm thấy anh là đứa con khiến cho bọn họ tự hào nhất, từ nhỏ đến lớn cũng không làm cho bọn họ bận tâm.

Thế nhưng hiện tại, Hoắc Tùng Quân bị thương, ngọn núi che chắn cho gia đinh cũng sụp xuống.

Mẹ Hoắc vẫn luôn cố gắng kiềm nén, không dám lộ ra tâm trạng yếu ớt đau khổ trước mặt ông cụ Hoäc và chồng bà, nhưng hiện tại ở trước mặt Bạch Hoài An, bà không thể nhịn được, thấy sắc mặt Bạch Hoài An trắng bệch nhìn bà, cố chấp hỏi rõ tình hình của Hoắc Tùng Quân, bà thật sự không còn kiềm nén được nữa, cảm xúc lập tức vỡ òa.

Cả người Bạch Hoài An hoảng hốt một chút, đầu óc choáng váng, bàn tay quơ lung tung đỡ lấy cửa phòng mới miễn cưỡng không làm cho chính mình ngã xuống.

“Sao lại như vậy, vì sao lại như vậy?”

Thanh âm của cô nỉ non, trên mặt không còn một chút cảm xúc, nhưng nước mắt vẫn cứ không ngừng rơi xuống.

Hoäc Tùng Quân rõ ràng lợi hại như vậy, như thế nào có thể gặp chuyện không may, đều là bởi vì cô, nếu không phải vì bảo vệ cô, Hoắc: Tùng Quân căn bản không có khả năng xảy ra chuyện.

Bạch Hoài An tình nguyện người xảy ra chuyện là cô, chứ không phải Hoắc Tùng Quân.

“Tại sao người xảy ra chuyện không phải là con? ..”

Giọng nói nỉ non này bị mẹ Hoắc nghe thấy được, bà lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đỏ bừng nhìn chăm chằm Bạch Hoài An: “Hoài An, con đang nói bậy bạ gì vậy?!”

Vẻ mặt Bạch Hoài An hoảng hốt nhìn về phía mẹ Hoắc.

Mẹ Hoắc vội vàng cầm lấy tay cô: “Không có ai phải là người bị thương cả, mẹ biết con nhất định sẽ oán trách chính mình, nhưng Tùng Quân có thể đi cứu, có thể khiến cho con an toàn không bị thương, nó nhất định là cam tâm tình nguyện làm. Muốn trách thì trách cái người tên Bạch Quang đáng chết kia, tất cả mọi chuyện là do người đó dựng lên, mẹ nhất định sẽ không bỏ qua cho cái tên súc sinh kia!”

Vẻ mặt Bạch Hoài An kinh ngạc, cô nghĩ đến với tính cách của mẹ Hoắc, nhất định sẽ trách cô, thế nhưng lại không có.

Ngược lại mẹ Hoắc đang an ủi cô.

Mẹ Hoäắc tiếp tục nói: “Cho dù thật sự muốn trách, vậy mẹ đây cũng có sai, mẹ và bố chồng con chỉ có thể trơ mắt nhìn con bị Lâm Bách Châu mang đi, nhưng lại không nhận ra đó là con để cứu con ra, đó là lỗi sai của chúng ta. Hoài An, con nhất định đã chịu khổ nhiều rồi”

Bạch Hoài An mím môi, lắc đầu: “Không có, Lâm Bách Châu không có tổn hại con, anh ta chính là, chính là tìm con vì có một số việc muốn nói, bởi vì con đối với anh ta có phòng bị, cho nên mới dùng biện pháp cực đoan như vậy”

Cô nói như vậy để người nhà họ Hoäc sẽ không làm khó Lâm Bách Châu, sẽ nói được thì làm được.

Mẹ Hoắc thở dài xoa đầu cô, bà tốt xấu gì cũng đã sống nhiều năm như thế, sao có thể nhìn không ra ý muốn của Bạch Hoài An.

Sự tình trước kia bà cũng biết một ít, Lâm Bách Châu đã chữa khỏi đôi mắt cho Bạch Hoài An, đối xử với cô rất tốt, mối quan hệ của hai người vẫn luôn không tồi.

Hoài An bảo vệ cậu ta cũng dễ hiểu thôi, hơn nữa ngay cả Hoắc Tùng Quân cũng nói, Lâm Bách Châu sẽ không làm tổn thương Hoài An.

“Con yên tâm, chúng ta và nhà họ Lâm có giao ước, nếu như trong một ngày có thể tìm được con, hoặc là Lâm Bách Châu chịu trả người, chúng ta sẽ không báo cảnh sát, chỉ dạy dỗ cậu ta một chút thôi, mọi chuyện cũng trôi qua như vậy. Nếu như con cũng đã đồng ý, đợi lát nữa mẹ sẽ thông báo cho nhà họ Lâm”

Lâm Bách Châu hiện tại đã được người nhà họ Lâm mang về, e là sẽ bị dạy dỗ một trận nghiêm khắc, đồng thời cũng tiếp tục điều trị.

Bạch Hoài An gật đầu, nắm lấy tay mẹ Hoắc, giọng nói hơi run: “Mẹ, bây giờ mẹ có thể dẫn con đi nhìn xem Hoắc Tùng Quân như thế nào không?”

Cô thật sự rất gấp muốn gặp Hoắc Tùng Quân, cô muốn chính mắt xác nhận tình huống hiện tại của Hoắc Tùng Quân, muốn anh tỉnh lại.

Mẹ Hoäc lắc đầu, đưa ra đồ vật trong tay: “Hiện tại tình huống của nó coi như ổn định, có mọi người bên ông cụ Hoắc ở bên cạnh Tùng Quân, con ăn cơm trước, con đã hôn mê lâu như vậy, chưa ăn một chút gì hết, cái này không thể được, hiện tại con chính là một người ăn cho hai người…”

“Cái gì?’ Bạch Hoài An trong lúc nhất thời không phản ứng lại được, ngơ ngác nhìn bà.

Ăn cho hai người? Là có chuyện gì!

Mẹ Hoäc nhớ lại chuyện này, trên gương mặt u sầu lại xuất hiện một nét tươi cười: “Hoài An, con có thai rồi, tuy dấu hiệu vẫn chưa rõ, cũng gần hai tháng, nhưng quả thật là mang thai. May mắn là lúc đi bệnh viện Lâm Bách Châu có nói qua tình huống của con, bằng không khi cấp, bác sĩ đã sử dụng thuốc cho con”

Trong thời gian mang thai có rất nhiều loại thuốc không thể tùy tiện sử dụng được, may mắn là Lâm Bách Châu nhắc nhở một câu, nếu không ai biết được sẽ mang đến tác dụng phụ gì.

Sau khi Hoài An hôn mê bị đưa vào bệnh viện, đã tiến hành một loạt kiểm tra tổng quát, chứng thật lời của Lâm Bách Châu nói là thật sự, cô thật sự mang thai rồi.

Đây chinh là tin tức vô cùng tốt.

Trời bên ngoài vừa hừng sáng, mặt trời cũng bắt đầu mọc lên, Bạch Hoài An có chút giật mình bị ánh mặt trời bao vây, tâm trạng khó tin vuốt bụng mình.

Lúc trước khi cô ở nhà họ Lâm, anh ta hình như cũng từng nhắc.

qua, nói đợi khi trở về sẽ đi bệnh viện kiểm tra một chút, sẽ có được niềm vui bất ngờ.

Lúc ấy cô còn không hiểu được lời anh ta nói là có ý gì, hiện tại rốt cục cũng đã hiểu được.

Hèn gì trước đây cô rất thích ăn quả mơ, hèn gì lúc cùng Lâm Bách Châu ăn cơm, ngửi thấy mùi sườn xào chua ngọt mà thường ngày cô thích lại cảm thấy ngán ngẩm buồn nôn.

Cô còn tưởng rằng là bởi vì thời tiết gần đây quá nóng, chính mình không có khẩu vị.

Nếu tính lại ngày tháng, hẳn là ngày cô mới vừa về nước. Bình thường cô và Hoắc Tùng Quân luôn làm tốt các biện pháp an toàn, nhưng ngày đó cô bị Hoắc Tùng Quân ôm về từ nhà Sở Minh Nguyệt, hai người làm loạn đến khuya, hình như thật sự có một lần sơ sót.

Bạch Hoài An vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, trên mặt mang theo sự lo lắng cùng vui mừng khi được làm mẹ.

Mẹ Hoäắc đứng một bên nhìn thấy mà lòng đau thắt không chịu được, Hoài An mang thai, Tùng Quân sao có thể còn chưa tỉnh lại? Đứa bé trưởng thành làm sao có thể không có ba mình bên cạnh.

Bà càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, chuyển sang đề tài khác, cố gắng không để cho chính mình rơi vào tâm trạng bi quan.

“May mắn Tùng Quân như có dự tính trước, ở bữa tiệc đính hôn không dám để cho con dính một giọt rượu, mang thai rồi làm sao có thể uống rượu được, trong khoảng thời gian này các loại mỹ phẩm trang điểm mà con dùng đều là do Tùng Quân cho người nghiên cứu làm ra, đều là những thành phần tự nhiên, sẽ không gây ra bất kì độc hại gì cho đứa bé, may mắn…”

May mắn là Hoắc Tùng Quân luôn để ý từng chút đối với Bạch Hoài An, mới có thể trong tình huống không hay biết gì, tránh thoát rất nhiều thứ có thể gây tổn hại nguy hiểm.

Trong lòng Bạch Hoài An có một loại cảm giác không nói nên lời , nghe giọng nói của mẹ Hoắc luyên thuyên không ngừng, cảm thấy cảm động vô cùng.

Cô rất muốn rất muốn gặp Hoắc Tùng Quân, muốn để anh tỉnh lại, cho anh biết cô đang mang thai, trong bụng cô đang có kết tỉnh của hai người họ, khi anh biết được nhất định sẽ vô cùng vui mừng.

Cách đây rất lâu, Hoắc Tùng Quân nhiều lân có ý ám chỉ, anh muốn có một đứa con, nhưng bởi vì lo cho sự nghiệp của cô, đủ loại nguyên nhân cuối cùng trì hoãn cả việc này.

Lần này thật sự đã được như ý nguyện, anh sao lại cứ hôn mê không tỉnh…

 

Bình Luận (0)
Comment