Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 48

Chương 48: Xin hãy tha cho tôi

Bạch Hoài An quay đầu nhìn Hoắc Tùng Quân, em mày nói: “Tổng giám đốc Hoắc, chúng ta đã ly hôn rồi!”

Chính anh là người nói không thích tôi và từ bỏ tôi, vậy tại sao anh lại cư xử như thể rất quan tâm đến tôi? Làm tôi nghĩ rằng anh thích tôi rất nhiều.

Hoắc Tùng Quân nghe vậy nóng lòng muốn cắt đứt khoảng cách giữa hai người, ánh mắt tối sầm lại: “Anh chỉ muốn đưa em về nhà”

“Không cần” Bạch Hoài An trực tiếp từ chối: “Vợ chưa cưới của anh vừa đi khỏi, anh đi nhanh hơn là có thể đuổi kịp, đừng lãng phí thời gian với tôi”

Hoắc Tùng Quân nhìn vẻ bình tĩnh của cô, trong lòng dâng trào một nỗi tức giận không tên: “Em không cần phải đợi Lâm Bách Châu, anh ta sẽ không đến đâu!”

Bạch Hoài An đột nhiên nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên một tia tức giận: “Hoắc Tùng Quân, anh lại giở trò gì vậy, sao anh lại trơ tráo như vậy!”.

“Trơ tráo sao? Anh không nghĩ vậy đâu” Hoắc Tùng Quân cúi đầu cười, chỉ cần đạt được mục đích, anh trơ tráo một chút thì sao nào. Một là anh không tham tiền, hai là không giết ai, chỉ vì một Bạch Hoài An mà thôi, đừng nói là giở thủ đoạn, chuyện nham hiểm hơn anh cũng có thể làm được.

Bạch Hoài An dường như không đếm xỉa đến anh, sải bước đi trên đôi giày cao gót.

Hoắc Tùng Quân cũng không ép cô, cho xe chạy rất chậm, đi theo phía sau cô, không ngừng bắt chuyện với cô.

“Hoài An, lúc đến đây hôm nay chắc cũng để ý đường xuống núi rất dài. Với tốc độ đi bộ của em, đợi xuống được núi thì chắc trời đã sáng rồi.”

“Vậy thì sao, tôi có thể đi bất cứ nơi nào tôi thích, cho dù đi đến tối ngày mai cũng không phải việc của anh!” Bạch Hoài An rất nóng nảy, cũng không nể mặt anh chút nào.

Thành thật mà nói, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An kết hôn được ba năm, đã quen nhìn vẻ dịu dàng và quật cường của cô, anh chưa bao giờ thấy cô sinh động, tính tình nóng nảy, ngọn lửa bừng bừng trong ánh mắt như vậy, khiến anh cảm thấy rất lạ lẫm.

“Tôi nghe nói vùng núi này trước đây có sói hoang. Nếu tôi đi rồi, sẽ chỉ còn lại mình em ở đây”.

Hoắc Tùng Quân nói, như thể phối hợp với anh ta, một vài tiếng sói trụ vang lên ở thung lũng cách đó không xa.

Bạch Hoài An chợt rùng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.

Không phải chứ, không phải chứ, chẳng lẽ có sói ở đây thật? Tại sao nhà họ Lâm lại xây biệt thự trên vùng núi có sói vậy?

Hoắc Tùng Quân vốn dĩ muốn trêu chọc cô, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì lại đau lòng.

“Lên xe thì tốt hơn, anh không đưa em về nhà, chỉ đưa em xuống núi thôi, đến chỗ có thể bắt được taxi” Giọng nói của Hoắc Tùng Quân ôn tồn.

Bạch Hoài An đột nhiên quay lại nhìn anh: “Anh Hoắc, tôi đã có bạn trai. Anh là chồng cũ của tôi, cũng có vợ chưa cưới. Chúng ta nên tránh nghi ngờ. Vợ chưa cưới của anh đã lo lắng tôi sẽ quấy rầy anh. Nếu để cô ấy biết anh chủ động mời tôi lên xe, cô ấy sẽ không bỏ qua đầu. Còn cả mẹ anh nữa, nếu biết tôi với anh còn có liên quan gì đến nhau, không biết bà ấy sẽ làm ra những điều kinh khủng gì.

“Hoắc Tùng Quân, tôi thật sự không muốn dây dưa với anh nữa. Trước giờ tôi không quan tâm đến việc anh lợi dụng tôi rồi bỏ rơi tôi. Tôi xin anh, tha cho tôi đi có được không!”.

Cô dùng những lời lẽ rất quyết liệt và có thái độ cứng rắn. Hoắc Tùng Quân từ nhỏ chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi, luôn làm theo cách của mình. Dù ở bất cứ đâu cũng luôn có người nịnh bợ, tâng bốc anh. Không ai có thể quyết định thay anh.

Anh đã nhiều lần nới lỏng giới hạn của mình vì Bạch Hoài An, đã bao dung cô, xin lỗi cô và lấy lòng cô. Giờ lại thấy cô chỉ muốn gấp rút tránh xa mình, càng xa càng tốt, cầu xin xin anh hãy tha cho cô.

Nụ cười trên mặt Hoắc Tùng Quân tắt ngúm, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, ánh mắt như đắm chìm trong hồ băng lạnh thấu xương: “Bạch Hoài An, em hận anh đến vậy sao?”

Khi nói ra điều này, trái tim anh thắt lại, cố chấp chờ đợi câu trả lời của cô.

Bạch Hoài An nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, siết thật chặt bàn tay, hồi lâu sau mới hung hăng gật đầu: “Phải, vậy nên anh hãy giữ khoảng cách với tôi đi, được không?”

Khóe mắt Hoắc Tùng Quân đỏ lên, nhìn Bạch Hoài An chăm chăm, quay đầu lại, trầm giọng nói: “Được rồi, tùy ý em!”  Nói rồi anh đạp ga, chiếc xe nãy giờ chầm chậm lăn bánh với tốc độ không đổi, chợt lao vút về phía trước, chỉ giây lát đã không thấy bóng dáng đâu.

Bạch Hoài An nhìn anh biến mất theo chiếc xe, siết chặt nắm tay đặt lên ngực mình, cảm giác như bị thủng một lỗ lớn ở đó, gió lùa lộ ra ngoài.

“Mày đúng là không ra gì, rõ ràng đã thất vọng tột cùng rồi, muốn từ Hoắc Tùng Quân nói, như thể phối hợp với anh ta, một vài tiếng sói trụ vang lên ở thung lũng cách đó không xa.

Bạch Hoài An chợt rùng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.

Không phải chứ, không phải chứ, chẳng lẽ có sói ở đây thật? Tại sao nhà họ Lâm lại xây biệt thự trên vùng núi có sói vậy?

Hoắc Tùng Quân vốn dĩ muốn trêu chọc cô, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì lại đau lòng.

“Lên xe thì tốt hơn, anh không đưa em về nhà, chỉ đưa em xuống núi thôi, đến chỗ có thể bắt được taxi” Giọng nói của Hoắc Tùng Quân ôn tồn.

Bạch Hoài An đột nhiên quay lại nhìn anh: “Anh Hoắc, tôi đã có bạn trai. Anh là chồng cũ của tôi, cũng có vợ chưa cưới. Chúng ta nên tránh nghi ngờ. Vợ chưa cưới của anh đã lo lắng tôi sẽ quấy rầy anh. Nếu để cô ấy biết anh chủ động mời tôi lên xe, cô ấy sẽ không bỏ qua đầu. Còn cả mẹ anh nữa, nếu biết tôi với anh còn có liên quan gì đến nhau, không biết bà ấy sẽ làm ra những điều kinh khủng gì.

“Hoắc Tùng Quân, tôi thật sự không muốn dây dưa với anh nữa. Trước giờ tôi không quan tâm đến việc anh lợi dụng tôi rồi bỏ rơi tôi. Tôi xin anh, tha cho tôi đi có được không!”.

Cô dùng những lời lẽ rất quyết liệt và có thái độ cứng rắn. Hoắc Tùng Quân từ nhỏ chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi, luôn làm theo cách của mình. Dù ở bất cứ đâu cũng luôn có người nịnh bợ, tâng bốc anh. Không ai có thể quyết định thay anh.

Anh đã nhiều lần nới lỏng giới hạn của mình vì Bạch Hoài An, đã bao dung cô, xin lỗi cô và lấy lòng cô. Giờ lại thấy cô chỉ muốn gấp rút tránh xa mình, càng xa càng tốt, cầu xin xin anh hãy tha cho cô.

Nụ cười trên mặt Hoắc Tùng Quân tắt ngúm, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, ánh mắt như đắm chìm trong hồ băng lạnh thấu xương: “Bạch Hoài An, em hận anh đến vậy sao?”

Khi nói ra điều này, trái tim anh thắt lại, cố chấp chờ đợi câu trả lời của cô.

Bạch Hoài An nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, siết thật chặt bàn tay, hồi lâu sau mới hung hăng gật đầu: “Phải, vậy nên anh hãy giữ khoảng cách với tôi đi, được không?”

Khóe mắt Hoắc Tùng Quân đỏ lên, nhìn Bạch Hoài An chăm chăm, quay đầu lại, trầm giọng nói: “Được rồi, tùy ý em!”  Nói rồi anh đạp ga, chiếc xe nãy giờ chầm chậm lăn bánh với tốc độ không đổi, chợt lao vút về phía trước, chỉ giây lát đã không thấy bóng dáng đâu.

Bạch Hoài An nhìn anh biến mất theo chiếc xe, siết chặt nắm tay đặt lên ngực mình, cảm giác như bị thủng một lỗ lớn ở đó, gió lùa lộ ra ngoài.

“Mày đúng là không ra gì, rõ ràng đã thất vọng tột cùng rồi, muốn từ bỏ anh ta thì tại sao còn buồn bực!”.

Cô thì thầm, như thể đang nói với chính mình, và như đang tự răn đe mình.

Gió trên núi lạnh lẽo, cô khoác áo khoác ngoài váy, không chống chọi được với gió lạnh, chật vật bước về phía trước, chân đi giày cao gót đau. điếng người.

Không có ai xung quanh, có tiếng gọi không xác định, Bạch Hoài An đầy cảnh giác.

Tiếng sói tru vừa nghe thấy thực sự khiến cô sợ hãi, cô đi được nửa đường mà bỗng nhiên một con sói nhảy ra, thì cô chưa báo được thì cho bố mẹ đã lên mục tin tức báo pháp luật ngày mai mất.  Trong lòng cô sợ hãi, kiệt sức, xung quanh không có ai ngoài tiếng gió và tiếng côn trùng, càng đi Bạch Hoài An càng cảm thấy tủi thân, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt vô thức lăn dài.

Cô nhớ bố, nhớ cả mẹ, nếu họ chưa chết, lúc này chắc họ đang ở nhà, nằm thoải mái trong chăn bông.

Bạch Hoài An đã tưởng tượng về khung cảnh đó, thật đẹp, nhưng nó khiến cô cảm thấy buồn hơn bây giờ. Bởi vì đắm chìm trong mộng tưởng, cô không để ý đường đi dưới chân, giẫm phải hòn đá nhỏ, đứng không vững, bị treo mắt cá chân.

Cô đột ngột ngã xuống đất, cổ chân đau nhức, mới đó mà đã bong gân.

Nhưng vẫn còn một quãng đường dài mới xuống được núi, cô mở điện thoại lên nhưng phát hiện không có tín hiệu, cố gắng đứng dậy, muốn đi vài bước thì chân cô vừa chạm đất đã đau kinh khủng.

Bạch Hoài An ngồi trên nền đất lạnh lẽo, trong lòng tràn ngập tủi hờn và buồn bã, nước mắt không ngừng rơi, cô đưa tay lên gạt đi lại có giọt nước mắt mới rơi xuống, không thể lau hết được.

Không còn ai bên cạnh, cô bèn thu mình lại, vùi mặt vào đầu gối khóc thút thít, đau khổ và buồn bã vô cùng.

“Ôi… Thật sự hết cách với em!”.

Không biết đã qua bao lâu, nghe thấy phía trước có tiếng thở dài trầm thấp, cô đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân thấy cô ngơ ngác, đôi mắt hoa đào quyến rũ sưng lên đỏ hoe, nhòe nhoẹt nước mắt thẫn thờ nhìn mình, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Cô sững sờ hồi lâu mới nhận ra Hoắc Tùng Quân đã quay lại.

Cô muốn lùi lại, nhưng quên mất mình đang bị treo chân, đau đến nỗi mặt mày méo xệch.

Bị Hoắc Tùng Quân kéo vào lòng, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm khàn mang vẻ bất lực: “Chân đau phải không?”

Đúng là anh giận Bạch Hoài An, cũng rất đau lòng, chấp nhận suy nghĩ rằng mình sẽ không còn lo chuyện bao đồng nữa, nhưng đi được nửa đường, anh lại không yên tâm để có một mình, quay đầu nhìn thì đã thấy cô ngồi bệt xuống đất, ôm gối khóc như một đứa trẻ.

Giống như bị cả thế giới bỏ rơi, khiến anh cũng thấy buồn theo.

Bạch Hoài An xấu hổ và bối rối, vừa rồi còn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Hoắc Tùng Quân, nhưng trong nháy mắt đã để anh trông thấy mình khóc lóc thảm hại.

Bị chính mình tát vào mặt nhanh như vậy thật sự mất hết mặt mũi.

“Tôi không cần anh thương hại!” Bạch Hoài An bướng bỉnh trừng đôi mắt màu hoa đào hơi sưng lên nhìn anh.

Hoắc Tùng Quân xoa đầu cô, khẽ cười: “Được, không phải anh thương hại em mà là anh có lòng tốt, giữa đường thấy chuyện bất bình rút dao giúp đỡ”.

“Hoắc Tùng Quân!” Mặt Bạch Hoài An đỏ lựng, vừa tức giận vừa xấu hổ nhìn anh chằm chằm, cô không phải trẻ con nên không cần anh phải dỗ dành cổ như vậy.

Giọng nói của Hoắc Tùng Quân trầm khàn: “Bây giờ tên anh không phải là Hoắc Tùng Quân, cô Bạch, xin hãy gọi tôi là… Lôi Phong!”

Bạch Hoài An: ….

Lúc cô đang hoang mang thì Hoắc Tùng Quân đột nhiên bế cô lên, ôm lấy cô, mở cửa xe, đặt cỗ ngồi tạm vào ghế lái phụ.

Đôi chân trắng nõn và mịn màng lộ ra bên ngoài xe, Hoắc Tùng Quân ngồi xuống, mắt nhìn chăm chú, dùng bàn tay to ẩm áp ôm lấy mắt cá chân lạnh lẽo của cô, cẩn thận cởi giày cao gót của cô.

“Để anh xem vết thương ở chân em”.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay cao đến mức Bạch Hoài An như bị bỏng, lúng túng định rút chân lại.

Vị trí này quá lúng túng.

Chiếc váy của cô được thiết kế xẻ tà, đôi chân dài miên man lộ ra vô cùng quyến rũ, làn da trắng nõn của cô tỏa sáng dưới ánh trăng như một món đồ sứ trắng mịn.

Ở vị trí của Hoắc Tùng Quân, chỉ cần anh hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy những chỗ không nên thấy.

Bình Luận (0)
Comment