Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 480

Chương 480

 

Chuyện này đã được giấu giếm hơn hai mươi năm, nhưng cuối cùng vẫn bị mấy người Hoắc Tùng Quân vô tình vạch trần.

 

Đây đều là những suy đoán của Hoäc Tùng Quân dựa trên những thông tin mà mọi người điều tra ra được, có thể có một vài chỉ tiết không chính xác, nhưng hẳn cũng đoán trúng được tám chín phần rồi.

 

Chân tướng của sự việc chỉ có thể do chính Ngô Thành Nam tự thừa nhận, hoặc là tìm được cậu chủ nhỏ thật sự của nhà họ Ngô thì mới biết rõ.

 

Sau khi ông cụ Hoắc nghe xong những gì Hoắc Tùng Quân kể lại, bỗng trở nên trầm ngâm, một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.

 

Thật lâu sau ông cụ mới thốt ra được một câu: “Tên Ngô Thành Nam này hẳn nên bị sét đánh! Còn có đứa con gái của ông cụ Ngô kia đúng là lòng lang dạ sói, súc sinh cũng không bằng!”

 

Ông cụ Hoäc tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, đừng thấy vẻ ngoài của ông cụ Ngô nghiêm túc cố chấp, nhưng ông ta thật sự rất yêu thương con trai của mình, đừng nói là tám năm, e rằng không đến hai năm đã hết giận rồi.

 

Rõ ràng hai bố con họ còn có cơ hội gặp lại nhau, rõ ràng cậu cả nhà họ Ngô cũng không cần phải chết, ít nhất ở lại nhà họ Ngô thì làm sao sẽ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn được chứ?

 

Đáng lẽ ra ông Ngô cũng giống như ông, con cháu đầy đàn và gia đình êm ấm hạnh phúc, thì nay chỉ còn một thân một mình neo đơn.

 

Đứa cháu trai có thể cho ông cụ niềm an ủi lớn nhất lại là giả, con gái cũng không phải là dạng vừa, một mình ông ta ngồi trên cao không ai thân thích, chỉ có thể một mình cô đơn ngắm nhìn nhà nhà lên đèn.

 

Chẳng trách mấy năm nay tính cách càng ngày càng kỳ quái.

 

Ông cụ Hoắc tức giận đến mức râu đều dựng ngược, sau đó nhìn về phía Hoắc Tùng Quân: “Cử thêm nhiều người một chút. Chúng ta nhất định phải tìm được cháu trai thật sự của ông cụ Ngô”

 

Họ đã lén thực hiện giám định quan hệ huyết thống, còn đánh vỡ bong bóng tình cảm giả tạo của Ngô Thành Nam với ông cụ Ngô, vì vậy phải trả lại cho người ta một đứa cháu trai thật sự.

 

Còn về phần Ngô Thành Nam và cô con gái kia của ông cụ, cứ đi chỗ khác chơi cho mát đi, để người ta thấy lại ghê tởm.

 

Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ tức giận của ông cụ Hoắc y như một đứa trẻ, rồi gật đầu cười nói: “Được rồi, ông nội, lát nữa cháu sẽ cử thêm người để họ tận lực tìm kiếm. Năm đó Ngô Thành Nam mới tám tuổi, chắc hẳn sẽ không ra tay độc ác, tám mươi phần trăm đứa trẻ vẫn còn sống”

 

Ông cụ Hoäắc thở dài một tiếng rồi cất giọng đầy mỉa mai: “Còn sống thì lại có thể làm được gì chứ? Nhất định phải chịu khổ không ít, ở bên ngoài làm sao có thoải mái được như ở nhà chứ? Ngược lại tu hú chiếm tổ chim khách kia sống thật thoải mái, nuôi nấng hơn hai mươi năm còn suýt chút nữa được thừa kế tài sản của nhà họ Ngô!”

 

Hoäc Tùng Quân trong thoáng chốc cũng trở nên trầm ngâm theo, Ngô Thành Nam quả thật không phải người mà.

 

“Thôi quên đi, quên đi, đừng nhắc tới chuyện này nữa, nói ra lại bực mình, ông về phòng nghỉ ngơi đây” Vẻ mặt ông cụ Hoắc lộ ra chút mệt mỏi, đang định chống nạng rời khỏi.

 

Hoäc Tùng Quân đột nhiên nhớ ra một chuyện, sau đó nhìn về phía ông cụ rồi mở miệng hỏi: “Ông nội, những tin tức mà cháu tìm được về cậu cả nhà họ Ngô có nên chuyển cho ông nội Ngô hay không?”

 

Ông cụ dừng lại một lát mãi lâu sau mới lắc đầu: “Tạm thời cứ giấu trước đã, ông ấy đã rất buồn vì bản giám định quan hệ huyết thống rồi.

 

Nếu như nói với ông ấy về những tin tức này, ông sợ rằng thân già của ông ấy chịu không nổi. Chờ đến khi tìm được đứa trẻ kia lại nói ra sự thật với ông ấy một thể”

 

“Nếu… nếu chúng ta vẫn không tìm được đứa trẻ đó thì sao?” Hoắc Tùng Quân cuối cùng vẫn hỏi ra.

 

Sống lưng của ông cụ Hoắc chợt cứng đờ một lát: “Vậy thì cứ giấu thôi, nếu không biết những chuyện này, có lẽ trong lòng ông cụ Ngô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút”

 

Ông cụ nói xong chống gậy rời đi.

 

Hoäc Tùng Quân nhìn theo bóng lưng của ông nội, hạ quyết tâm để cho mọi người dốc hết sức tìm người, nhất định phải tìm ra được.

 

Dáng vẻ của hai ông cụ khiến lòng dạ cứng rắn và lạnh lẽo của anh cũng đều cảm thấy chua xót.

 

Suốt dọc đường trở về nhà ông cụ Ngô đều giữ im lặng, nhìn chiếc túi xách lớn màu đen ở bên cạnh, đôi mắt đục ngầu lộ ra vẻ buồn bã khó hiểu.

 

Thư ký đã quay lại nhìn rất nhiều lần, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment