Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 508

Chương 508

 

Đúng lúc này mẹ Hoäc cho gọi hai người xuống nhà ăn sáng, Bạch Hoài An chuẩn bị cẩn thận đi xuống dưới lầu, Hoắc Tùng Quân vọt vào phòng tắm, mở nước lạnh ra tắm, áp chế dục vọng đang bốc lên của mình.

 

Bạch Hoài An nhìn theo bóng dáng anh, năm chặt tay mình, thâm quyết định sẽ chăm sóc sức khỏe thật tốt, để đứa nhỏ bình an sinh ra.

 

Tại thời điểm ăn sáng, thầy thuốc mang lên bát thuốc đã được sắc cẩn thận, bởi vì bỏ thêm một ít dược liệu, hương vị có chút kỳ quái, nhưng Bạch Hoài An vẫn cố gắng uống hết.

 

Hoäc Tùng Quân thấy bộ dạng nhíu mày khổ sở của cô, lặng lẽ nhét thứ gì đó vào miệng cô.

 

Vị ngọt ngay lập tức lan tỏa trong miệng, làm cho hương vị quái đản kia bị lấn át Ánh mắt Bạch Hoài An sáng lên, đó là mơ khô, thịt rất mọng, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon.

 

Cô nhanh chóng nuốt xuống, hướng đôi mắt trông mong về phía Hoắc Tùng Quân, biểu tình chờ mong.

 

Hoắc Tùng Quân mỉm cười bất đắc dĩ đưa cho cô một cái hộp nhỏ: “Anh lúc trước cố ý cho người làm cho em đấy, nhưng không thể ăn nhiều, cũng không được ăn hết trong một lần, bằng không lần sau khi uống thuốc bổ chỉ có thể tự mình chịu đắng, hiểu không?”

 

Bạch Hoài An nhìn chăm chăm vào chiếc hộp nhỏ, vốn dĩ muốn nhân lúc này ăn một lần cho đã liền bị lời nói của Hoắc Tùng Quân đánh tan nát.

 

Cô lắc lắc mặt, hừ một tiếng than thở: “Qủy hẹp hòi.”

 

Hoäc Tùng Quân thấy cô lúc này y như đứa nhỏ đang phát cáu, trong mắt dâng lên ý cười.

 

Mẹ Hoắc trong lòng cảm thán một tiếng Mỗi lần bà nghĩ đến đã thấy sự cưng chiều của Hoắc Tùng Quân với Bạch Hoài An đã đến giới hạn, thì anh lại mang đến cho bà từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

 

Nếu như là trước kia, có đánh chết bà cũng không tin, con trai bà có thể cưng chiều một người đến như vậy.

 

Bố Hoắc vỗ vỗ tay mẹ Hoắc, cười nói: “Xem ra chúng ta cũng không cần phải lo lắng, Tùng Quân nhất định sau này sẽ là một người bố tốt”

 

Bạch Hoài An trong thang máy xảy ra sự cố, không lâu sau thì có người truyền ra ngoài.

 

Ngô Thành Nam bên này nhận được tin tức, ở văn phòng chú ý thật lâu, biết cô không bị thương gì nhiều, anh ta vô cùng thất vọng.

 

“Sự cố xảy ra trong thang máy không làm chết được cô, đúng là mạng lớn!”

 

Anh ta tức giận mắng vài câu, ngồi thẫn thờ trên ghế làm việc trong văn phòng. Những ngày này, anh ta tiếp nhận hạng mục càng ngày càng ít, căn bản chỉ có mấy cái hạng mục anh ta có sẵn lúc ban đầu, không có công việc khác có thể làm được.

 

Việc này khiến Ngô Thành Nam có chút lúng túng, dù là trước đó có ông cụ bảo vệ nhưng cũng không dám lơ là.

 

Ởvăn phòng đi qua đi lại hai vòng, Ngô Thành Nam rốt cục kìm nén không được, sắc mặt âm trầm đẩy cửa ban công ra. Ai nghĩ tới, oan gia ngõ hẹp, vừa ra cửa, liền đụng thẳng mặt Trần Bách Nhã.

 

Ngược lại Trân Bách Nhã mấy ngày nay rất hăng hái, tinh thần khí thế, trên mặt thần thái sáng láng, ở công ty cũng có một đám người bàn tán ra vào, nhìn anh ta so với cái người thừa kế nhà họ Ngô còn đứng đắn hơn nhiều.

 

Trong công ty thường quen kiểu gió chiều nào theo chiều ấy, cũng không biết gió từ nơi nào đến, nói Trần Bách Nhã được ông cụ Ngô để mắt xanh tới, cấp dưới cũng thay đổi thái độ khác anh ta với anh ta và Trần Bách Nhã.

 

Ngô Thành Nam nhìn mấy người đi bên cạnh Trần Bách Nhã vô cùng quen mắt, nếu như anh ta nhớ kỹ không có sai, những người này trước đây còn vì anh ta mà đi theo làm nô lệ, ở trước mặt anh ta nịnh nọt.

 

Mà bây giờ, những người này lại đều vây quanh bên cạnh Trần Bách Nhã, liên tiếp nói lời nịnh bợ. Trần Bách Nhã khóe miệng ngậm tươi cười, nâng cằm, bộ dáng đắc ý kiêu ngạo, liếc nhìn Ngô Thành Nam vô cùng tự hào, trông rất chướng mắt.

 

“Aaa, đây không phải là cậu Ngô của chúng ta sao?”

 

Trần Bách Nhã dẫn đầu chú ý tới sự tồn tại của Ngô Thành Nam, giơ tay lên một cái, những người nói chuyện bên cạnh trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Bình Luận (0)
Comment