Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 518

Chương 518

 

Ngô Thành Nam nghe vậy thì như lạc vào sương mù, trợn mắt lườm anh ta, vòng qua anh ta đi vào trong, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.

 

Khi đi ngang qua quầy lễ tân đột nhiên anh ta bị người ta gọi lại.

 

Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân hai má ửng đỏ, giọng nói lắp bắp, có vẻ hết sức khó xử: “Thưa giám đốc Ngô, ở đây có một thùng hàng của anh ạ”

 

Ngô Thành Nam hơi sửng sốt, giây sau anh ta đã nhìn thấy cô gái ở quầy lễ tân đang hì hục đặt một cái thùng lớn lên bàn.

 

Trên mặt thùng ghi những chữ rất to “bảo bối của thận”, còn có thêm mấy câu quảng cáo lộn xộn.

 

Kiểu chữ trông hết sức lòe loẹt, nhưng những chữ “Lấy lại uy lực” lại cực kỳ rõ ràng. Lớp băng dính bọc kín quanh thùng cũng đều có chữ “bảo bối của thận”.

 

Đầu óc Ngô Thành Nam chợt đùng một tiếng, choáng váng cả người.

 

Nghĩ lại bộ dạng đám nhân viên xì xào bàn tán ban nấy và lời chế giễu của Trần Bách Nhã mọi thứ đều lập tức trở nên rõ ràng.

 

Mặt anh ta âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây không phải đồ tôi mua”

 

“Nhưng ..” Cô gái ở quầy lễ tân rất oan ức chỉ vào hóa đơn trên mặt thùng: “Trên này còn có tên của anh, số điện thoại của anh. Đây là hàng chiều hôm qua mới giao, người chuyển phát nhanh cũng đọc tên anh”

 

Ngô Thành Nam nghe vậy chân liền mềm nhữn, sắc mặt càng giận dữ hơn.

 

Đây chắc chắn là một trò đùa dai, có người đang trêu anh ta. Anh ta thề trước giờ mình chưa từng mua qua thứ đồ như thế này.

 

Bình thường những loại hàng riêng tư như thế này đều được mặc định là giao hàng bí mật. Nhưng nếu có ai yêu cầu thì chủ quán sẽ rất sẵn lòng bày quảng cáo của mình ra thông báo cho cả thiên hạ để quảng bá sản phẩm của mình.

 

Ngô Thành Nam dám cam đoan, nhất định có người muốn hại anh †a, cố ý muốn làm anh ta mất mặt. Còn để cho người chuyển phát nhanh gọi tên anh ta nữa, không thể nghỉ ngờ đây chính là một việc làm trả thù.

 

Khi anh ta còn đang giằng co với lễ tân thì Trần Bách Nhã lại đi tới: “Anh họ, sao chân anh cũng mềm nhữn rồi vậy, tình hình đã nghiêm trọng đến mức này rồi cơ à? Một thùng có đủ không, nếu không đủ thì để tôi mua thêm cho anh, chút tiền đấy tôi vẫn chi được. Có bệnh không được giấu bác sĩ, tốt nhất là nên chữa trị sớm đi”

 

“Câm miệng!” Ngô Thành Nam thẹn quá hoá giận: “Đây không phải đồ tôi mua, là người khác cố ý trêu tôi!”

 

Giọng nói Trần Bách Nhã kéo ra thật dài, ánh mắt ý nhìn anh ta đầy ẩn ý, rất rõ ràng là anh ta hoàn toàn không tin lời Ngô Thành Nam nói.

 

Ngô Thành Nam bực bội xoay người rời đi, lễ tân vẫn còn đuổi theo.

 

hỏi: “Giám đốc Ngô, hàng của anh không cần nữa ạ?”

 

“Cút đi, đây không phải hàng của tôi, cô tự xử lý đi, đừng làm phiền đến tôi”

 

Nói xong liền thở phì phò rời đi.

 

Lễ tân ấm ức nhìn về phía Trần Bách Nhã: “Vậy bây giờ phải xử lý cái này thế nào ạ, giám đốc Trần? Ở trên rõ ràng còn ghi tên của anh ấy mà”

 

Trần Bách Nhã có thù chất chứa đã lâu với Ngô Thành Nam nên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, anh ta nói với cô gái: “Phát cho các đồng nghiệp nam trong công ty đi. Nói đây là quà của giám đốc Ngô tặng cho mọi người. Đây là đồ anh ta đã tự dùng thử, thấy hiệu quả không tệ”

 

Nói xong còn vui tươi hớn hở rời đi.

 

Lễ tân ngây ngẩn đứng nguyên tại chỗ, nhìn một thùng đồ “bảo bối của thận” cực lớn.

 

Cái thứ đồ này thật sự có thể phát ra chứ?

 

Ngô Thành Nam thẹn quá hóa giận bước vào văn phòng, vừa nghĩ những ánh mắt kỳ lạ nhìn mình khi mới đi vào công ty thì trong lòng anh †a lại như muốn nổ tung.

Bình Luận (0)
Comment