Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 56

Chương 56: Trà xanh nam

Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân kinh ngạc, cúi thấp đầu xuống, trên dưới cả người đều lộ ra vẻ luống cuống và đau khổ.

“Hoài An, anh. Anh sẽ không để cho cô ta làm phiền em nữa..” Anh nói, rồi tiến lên một bước, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên mặt của cô, giọng nói có chút run rẩy: “Em đừng từ chối anh nhanh như vậy có được không, anh chỉ cần một cơ hội.”

Anh còn chưa kịp nói xong câu này thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “Răng rắc” trong phòng, cửa phòng tắm được mở ra.

Lâm Bách Châu quấn khăn tắm, để trần nửa người trên đi đến, vừa lau tóc bằng khăn mặt vừa hỏi: “Hoài An, có phải quần áo của anh được đưa đến hay không?”.

Bạch Hoài An cũng có chút kinh ngạc, còn chưa kịp nhìn một chút thì một đôi tay lớn đã che kín đôi mắt của cô.

Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân u ám, đôi mắt hơi nheo lại, mỗi một miếng da thịt trên mặt đều nói rằng anh không vui: “Sao anh lại tắm rửa ở chỗ này?”.

Lâm Bách Châu chậm rãi vươn vai duỗi người của mình, anh ta vừa mới tắm rửa xong, trên người vẫn còn hơi nước, ánh nắng chiếu vào da thịt màu mật ong chợt xuất hiện ánh sáng rực rỡ giống như gấm vóc mà chạy dọc theo cơ bắp, mê hoặc người ta.

Anh ta chú ý đến vẻ mặt phẫn nộ của Hoắc Tùng Quân, khóe môi cong cong lên, nhẹ giọng mà nói: “Tổng giám đốc Hoắc thông minh như vậy, sao không thử đoán một chút xem”

Nam đơn nữ chiếc cùng ở chung trong một cái phòng thì còn có thể đoán là làm gì chứ?

Ngón tay của Hoắc Tùng Quân co rút lại, ôm cả người Bạch Hoài An vào trong lồng ngực.

Trong lòng của anh biết rất rõ, giống như Bạch Hoài An đã nói vậy, thù lớn của cô còn chưa báo, vốn không thể nào sa vào mấy chuyện tình yêu nam nữ này được, Lâm Bách Châu cố ý nói như vậy chính là để chọc tức anh.

Nhưng mà anh vẫn cứ không để cho anh ta được như ý nguyện.

Vào lúc này, người được Lâm Bách Châu dặn dò đã mang quần áo đến.

Hoắc Tùng Quân nhanh tay nhận lấy trước, trực tiếp ném cái túi qua cho Lâm Bách Châu, xoay tay một cái lập tức kéo Bạch Hoài An ra khỏi phòng.

Đợi đến khi Hoắc Tùng Quân thả tay ra thì Bạch Hoài An phát hiện mình đã đứng ở ngoài cửa rồi.

“Anh làm cái gì vậy?” Cô nhíu mày.  Trong mắt của Hoắc Tùng Quân chứa lửa giận: “Hoài An, sao em có thể để cho Lâm Bách Châu tắm rửa trong nhà em được chứ, đây không phải là dẫn sói vào nhà hay sao?”

Bạch Hoài An liếc mắt nhìn anh từ trên xuống dưới: “Hoắc Tùng Quân, thật ra chuyện này phải trách anh đó!”.

“Cái gì?” Hoắc Tùng Quân có chút mờ mịt, Bạch Hoài An để cho Lâm Bách Châu vào trong nhà tắm rửa mà sao còn đổ lên đầu anh..

“Là do tối hôm qua anh cho người nhốt bác sĩ Lâm lại. Anh ấy vừa được người ta thả ra, lo lắng tôi xảy ra chuyện nên chưa kịp thay quần áo đã chạy đến đây. Anh ấy có bệnh thích sạch sẽ, muốn tắm rửa ở chỗ này của tôi, tôi cũng không thể từ chối được”.

Bạch Hoài An nói xong còn nhìn Hoắc Tùng Quân một chút: “Cho nên, bây giờ anh còn cảm thấy chuyện này không liên quan đến anh nữa hay không?”.

Hoắc Tùng Quân nhất thời cứng họng, chẳng lẽ đây chính là tự bế đá đập vào chân mình sao?

“Hơn nữa, Hoắc Tùng Quân, anh đang đứng ở lập trường gì, lấy thân phận gì mà dạy dỗ tôi vậy.” Bạch Hoài An nhìn anh chằm chằm, dáng vẻ xinh đẹp nhưng lời nói ra lại rất lạnh lùng.

Hoắc Tùng Quân mấp máy môi, trong lòng dâng lên một sự bực bội và cảm giác bất lực, anh phát hiện ra là dù có nhìn thấy Lâm Bách Châu tiếp cận Bạch Hoài An thì anh cũng không có tư cách gì để mà tức giận cá.

Lâm Bách Châu thay quần áo xong rất nhanh, anh ta mở cửa phòng ra, nhìn thấy cảnh tượng hai người đứng đối diện với nhau, khóe môi cong lên nở nụ cười: “Hoài An, cảm ơn em, bây giờ anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi”

Bạch Hoài An vội vàng thoát khoát tay: “Bác sĩ Lâm không cần cảm ơn đâu?

Thái độ của cô đối với Lâm Bách Châu thật sự tốt hơn thái độ đối với mình nhiều khiến cho trong lòng của Hoắc Tùng Quân cảm thấy không dễ chịu.

Anh nhìn thoáng qua Lâm Bách Châu, ánh mắt u ám ra hiệu: “Đã tắm rửa xong mà sao còn không mau đi đi, đứng ở đây làm cái gì?

Dường như Lâm Bách Châu không có nhìn thấy anh đang ra hiệu với mình mà nói với Bạch Hoài An: “Nếu như em đã không có việc gì thì anh cũng không làm phiền em nữa, chân của em bị thương vẫn còn chưa khỏe, đi vào nghỉ ngơi cho tốt đi”

Ngay sau đó anh ta cười híp mắt nhìn thoáng qua Hoắc Tùng Quân: “Tổng giám đốc Hoắc cũng đi chung với tôi đi, không nên làm phiền Hoài An nghỉ ngơi”

Hoắc Tùng Quân nhìn thấy gương mặt dịu dàng như ngọc kia thì luôn cảm thấy như trà xanh nam, nhìn thấy anh ta là quả đấm ngo ngoe muốn ra tay.

Anh người đàn ông nhìn lẫn nhau, dường như có tia lửa văng ra khắp nơi, Bạch Hoài An cũng cảm thấy bầu không khí trở nên ngột ngạt nên đẩy Hoắc Tùng Quân một cái, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói:

“Anh đi trước đi, vẫn là chờ đến khi anh chính thức hủy bỏ hôn ước rồi chúng ta nói tiếp, trên người anh vẫn còn hôn ước mà lại đi nói chuyện. theo đuổi tôi thì sẽ khiến cho tôi giống như kẻ thứ ba cạy góc tường của người khác” .

Hoắc Tùng Quân nghe được lời này thì vẻ mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, mặc dù Bạch Hoài An cũng không có buông lỏng ra nhưng thái độ đã trở nên mềm hơn rồi.

“Được, Hoài An em chờ anh, anh sẽ xử lý xong tất cả rồi sạch sẽ mà đi thích em”

Hoắc Tùng Quân nói xong thì khiêu khích nhìn thoáng qua Lâm Bách Châu: “Đi thôi cậu hai Lâm”

Vẻ mặt của cả hai người lạnh lùng cùng nhau bước vào trong thang máy đi xuống, sau khi cửa thang máy đóng lại.

Lâm Bách Châu nhìn thoáng qua Hoắc Tùng Quân: “Hoài An vừa mới nói gì với anh vậy?”

Hoắc Tùng Quân không thèm đếm xỉa đến mà liếc mắt nhìn anh ta: “Không phải cậu hai Lâm rất thông minh hay sao, anh tự đoán đi”

Anh trả lại nguyên câu nói cho Lâm Bách Châu, vẻ mặt của Lâm Bách Châu càng thêm lạnh như băng.

Sau khi thang máy xuống đến nơi, Lâm Bách Châu cười lạnh với anh một cái: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi khuyên anh vẫn là đừng nên uổng công vô ích, Hoài An không thể nào chấp nhận anh được đâu, lúc trước anh đã để lại sự ám ảnh cho cô ấy”.

Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quận hờ hững: “Cũng không thể nói sớm như vậy được, chúng tôi có cơ sở tình cảm đó, không giống với cậu hai Lâm, bây giờ Hoài An vẫn còn gọi anh là “Bác sĩ Lâm”, xem ra ở trong lòng của cô ấy, vai trò của anh cũng chỉ là một bác sĩ. Còn tôi thì khác..” .

Khóe môi của anh đắc ý cong lên mà nói: “Anh có phát hiện ra không, trong buổi tiệc rượu, cô ấy còn gọi tôi là “Anh Hoắc” nhưng bây giờ đã gọi tên tôi, chuyện xảy ra đêm hôm qua giữa chúng tôi còn kích thích hơn anh tưởng tượng rất nhiều”.

Nói xong anh không đợi Lâm Bách Châu trả lời đã ung dung nhàn nhã rời đi.

Trong lòng của Lâm Bách Châu có xúc động muốn giết người, tên Hoắc Tùng Quân này thật sự làm cho người ta tức giận quá, quả thật anh ta cực kỳ muốn biết rốt cuộc tối hôm qua anh đã làm gì với Bạch Hoài An.

Trong lòng của Hoắc Tùng Quân cũng không thoải mái, đừng nhìn. thấy vừa rồi anh chiếm ưu thế, nhưng mà cái tên Lâm Bách Châu này có thể tắm rửa ở trong nhà của Hoài An, cho thấy rõ địa vị của anh ta ở trong lòng của Hoài An không hề tầm thường.

Khi trở lại công ty, đúng lúc Triệu Khôi Vĩ vừa kết thúc cuộc họp, nhìn thấy Hoắc Tùng Quân trở về thì chuẩn bị tìm anh để báo cáo tình hình. Hoắc Tùng Quân không nhìn thẳng vào anh ta mà cầm điện thoại di động lên gọi điện.

Sau khi kết nối với đối phương, giọng nói tức giận của Hoắc Tùng Quân giống như là được rặn ra từ trong hàm răng vậy.

“Lâm Bách Vĩ, rốt cuộc người em trai kia của cậu là cái thứ gì thế, vì sao lòng dạ lại sâu như vậy, cố ý lộ ra dáng người ở trước mặt Hoài An, cái dáng người giống như gà luộc đó của anh ta có gì hay mà lộ ra chứ?

Anh dám thề rằng trong giây lát kia Hoài An tuyệt đối đã nhìn thấy được.

Trong lòng của Hoắc Tùng Quân vừa thấy chua vừa thấy không phục, anh và Bạch Hoài An kết hôn ba năm, ngủ chung ba năm, quả thật Hoài An vẫn chưa từng nhìn thấy thân hình của anh.

Triệu Khôi Vĩ yên lặng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống, may mà vừa rồi anh ta không có đi qua bên chỗ của ông chủ, xem ra tổng giám đốc Hoắc đụng phải cậu hai Lâm ở chỗ của cô Bạch bên đó tuyệt đối chính là cảnh nảy lửa.

Lâm Bách Vĩ vô tội phải nhận một một trận pháo oanh tạc từ Hoắc Tùng Quân, lúc đang chuẩn bị nói chuyện thì phát hiện ra anh đã cúp máy rôi.

Trong lòng của anh ta vừa ấm ức vừa mờ mịt, chuyện do Lâm Bách Châu làm sao lại đi đổ lên đầu của anh ta chứ, rõ ràng là anh ta đứng về phía của Hoắc Tùng Quân cơ mà!

Chuyện này vẫn còn chưa xong, sau khi Lâm Bách Châu rời khỏi nơi ở của Bạch Hoài An thì trực tiếp đi tìm Lâm Bách Vĩ để tính sổ, lúc này Lâm Bách Vĩ vẫn chưa biết gì cả.

Vết thương ở chân của Bạch Hoài An đã tốt hơn rồi nên chuẩn bị bắt đầu gửi sơ yếu lý lịch đi tìm việc làm.

Trên thực tế lý lịch của cô rất đẹp, tốt nghiệp trường đại học thiết kế nổi tiếng thế giới, trong lúc học đại học đã từng nhận được không ít huy chương vàng từ những cuộc thi thiết kế thời trang, có rất nhiều huy chương vàng.

Có không ít đàn anh đàn chị đều là nhà thiết kế chuyên dụng của những thương hiệu quốc tế cao cấp, trong lúc học đại học, cô cũng may mắn được thực tập ở những thương hiệu nổi tiếng.

Mặc dù sau khi tốt nghiệp hai mắt bị mù, không có làm việc trong bốn năm, nhưng mà chỉ dựa vào lý lịch này và mối quan hệ thì muốn tìm được việc làm ở thành phố An Lạc này cũng không phải là chuyện gì khó.

Huống chi cô còn kèm theo lời bình luận của chính miệng thầy hướng dẫn trên những bản thảo thiết kế trước đó của mình, tràn đầy thần thái.

Bạch Hoài An thì cho là như vậy, Sở Minh Nguyệt cũng cho là như vậy, nhưng sự thật lại không giống như tưởng tượng của các cô.

Mấy công ty mà cô xem trọng thì sơ yếu lý lịch trực tiếp không được thông qua, ngay cả cơ hội tiến vào phỏng vấn Bạch Hoài An cũng không có, cũng không nhận được một cuộc điện thoại nào cả, chuyện này rất kỳ lạ.

Trong lòng của Bạch Hoài An buồn bực, cô chủ động gọi điện thoại tự tiến cử, kết quả phòng nhân sự của họ vừa nghe đến cái tên Bạch Hoài An này thì trực tiếp cúp điện thoại luôn.

Không còn cách nào, cô đành phải gửi sơ yếu lý lịch cho những công ty cỡ vừa và cỡ nhỏ, có vài công ty thì được vào vòng phỏng vấn.

Rõ ràng là ở khâu nào cô cũng tự nhận thấy là mình trả lời không có vấn đề gì, nhưng mà rốt cuộc cuối cùng cũng sẽ bị loại.

Trong một lần phỏng vấn cuối cùng, Bạch Hoài An trả lời câu hỏi của người phỏng vấn bằng mười hai phần sức lực, cô có thể nhìn ra được người phỏng vấn vô cùng hài lòng về cô, thậm chí lúc chuẩn bị tuyển dụng cô ngay tại chỗ.

Có người đi đến, nhẹ nhàng nói một câu ở bên tai của người phỏng vấn.

Ánh mắt của người phỏng vấn lập tức thay đổi, đáng tiếc mà nhìn thoáng qua Bạch Hoài An: “Thật xin lỗi, cô không quá phù hợp với tiêu chuẩn tuyển dụng của chúng tôi”

Cuối cùng Bạch Hoài An cũng cảm thấy không đúng lắm.

Bình Luận (0)
Comment