Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 6

Chương 6: Thành thật xin lỗi, tôi không đứng lên được

Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, gió bắc lạnh thấu xương xuyên qua quần áo thổi vào cổ, Bạch Hoài An rụt cổ lại, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, bờ môi thâm tím,  cả hàm răng run lên vì lạnh.

Đế giày phát ra tiếng “loẹt xoẹt, loẹt xoẹt” khi giẫm trong tuyết, tay kéo vali của Bạch Hoài An đã đông cứng tới nỗi không còn cảm giác.

Chung quanh cực kì yên tĩnh, thậm chí chả có tiếng người hay xe cộ qua lại.

Cũng đúng thôi, ngoài trời tuyết rơi dày thế này, chỉ có người vợ bị chồng bỏ rơi bị đuổi ra khỏi nhà như cô, chứ có ai ra ngoài giờ này.

Sự vắng lặng này khiến Bạch Hoài An nhớ về trận tai nạn xe cộ ba năm trước đã thay đổi cuộc đời cô, mỗi lần nghĩ tới vụ tai nạn đó thì ban đêm cô sẽ nằm mơ thấy ác mộng.

Cô không phải là một người mù bẩm sinh.

Ba năm trước cô vừa tốt nghiệp đại học, bố cô đón cô. Vì muốn nhanh chóng về nhà gặp mẹ, thậm chí ngay cả cơm họ còn không ăn, chứ đừng nói chi đến uống rượu.

Cô không nhớ rõ chi tiết ngay lúc đó, chỉ nhớ bố cô nằm trên vô lăng, máu trên trán ông không ngừng chảy xuống. Cô ngất xỉu được người khác cứu ra ngoài, khi tỉnh dậy thì phát hiện mắt không còn nhìn thấy nữa.

Bố mất rồi, cô thành người mù lòa, mẹ cô chịu đả kích lớn ngã bệnh nặng. Toàn bộ tài sản đều bị người thân cướp sạch, ngay cả căn nhà cũng chiếm, đuổi cô và người mẹ bệnh nặng ra khỏi nhà.

Chính vào ngày tuyết rơi như thế này, cô ôm mẹ quỳ gối trong đống tuyết cầu xin sự giúp đỡ của người qua đường.

Nhưng chẳng ai ngừng bước.

Cô ôm mẹ đợi từ ngày đến đêm, ngày đó tuyết cũng rơi lớn như hôm nay, gió cũng lạnh lẽo như thế.

Cô cởi áo ra kéo mẹ vào trong lòng, bản thân lạnh phát run còn muốn dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho mẹ.

Cô đã mất bố rồi, không thể mất luôn mẹ được.

Lúc ấy cô nghĩ rằng chỉ cần có thể cứu mẹ, muốn cô làm gì cô cũng bằng lòng.

Mặc dù như vậy, nhiệt độ cơ thể mẹ cứ giảm từng chút một. Vào giây phút cô lo lắng tưởng chừng như sắp sụp đổ, Hoắc Tùng Quân đã xuất hiện kéo cô ra khỏi vũng bùn tuyệt vọng, mạnh mẽ xâm nhập vào thế giới của cô.

Bạch Hoài An mãi mãi không bao giờ quên bàn tay rộng lớn của Hoắc Tùng Quân và nhiệt độ ấm áp trên cơ thể anh.

Anh ấy băng qua tầng tầng lớp lớp gió lạnh ôm cô vào lòng và nói với cô rằng: “Em lấy tôi, tôi sẽ giúp mẹ em chữa khỏi bệnh.”

Có lẽ giọng nói của anh rất dịu dàng, cũng có thể là khi đó cô quá tuyệt vọng, Bạch Hoài An dứt khóat trao tay cho anh không chút do dự. Cô hết lòng tin tưởng anh, xem anh như tia sáng trong đời.

Tuy nhiên chỉ mới ba năm, luồng ánh sáng ấy đã biến mất. Khi Bạch Hoài An biết được sự thật vì sao anh cưới cô, tín ngưỡng của cô hoàn toàn sụp đổ vào khoảnh khắc đó.

Cô không hận anh, dù sao anh đã cứu mẹ… Chỉ cảm thấy có chút đau khổ, chút ấm ức mà thôi.

Thời gian ba năm không quá dài nhưng đủ khiến cô yêu anh, cô tưởng rằng Hoắc Tùng Quân cũng yêu mình.

Nào ngờ khi sự thật bị vạch trần, cô mới nhận ra tình yêu chỉ là giả dối.

Anh có thể biểu hiện mình yêu cô rất tha thiết chân thành, cũng có thể dứt bỏ một cách gọn gàng dứt khoát. Chỉ có cô ngây thơ coi sự giả tạo đó thành tình yêu thực sự, còn lén lút rung động, ngu ngốc truyền máu cho người yêu cũ của anh suốt ba năm qua.

Bạch Hoài An vừa đi vừa khóc, mặc kệ nước mắt rơi, trái tim cô đau lắm, khó chịu lắm. Máu trong ba năm, nếu cộng tất cả lượng máu lại còn nhiều hơn một con trâu.

Vì mãi suy nghĩ nên cô không để ý tới đường xá, giẫm phải hố tuyết, cả người và vali đều ngã xuống đất.

Cô mặc quần áo dày, cố gắng hồi lâu vẫn chưa đứng lên được nên trực tiếp nằm dưới tuyết, để mặc tuyết phủ lên người mình.

Bất chợt có tiếng xe phanh gấp, tiếp theo cửa xe mở ra.

Bạch Hoài An ngẩng đầu lên nhìn về phía người bước tới, phản ứng đầu tiên của cô là xin lỗi: “Thành thật xin lỗi, tôi là người mù không nhìn thấy đường, vì không cẩn thận bị vấp ngã nên đã gây phiền phức…cho anh rồi. Thật ngại quá, anh có thể đỡ tôi lên không, tôi không đứng dậy được…”

Nói xong câu cuối cùng, chẳng hiểu sao trong lòng cô cảm thấy chua xót. Hốc mắt Bạch Hoài An lập tức đỏ ửng, giọng nói nghẹn ngào: “Thật xin lỗi, tôi không đứng lên được. Xin anh hãy giúp tôi!”

Khi Lâm Tùng Châu bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng vì lạnh, mũi cũng ửng đỏ, hốc mắt đỏ ửng, toàn thân dính đầy tuyết, ngay cả trên tóc và lông mi cũng là tuyết giống như một búp bê người tuyết đang bị thương.

“Hoài An, sao em lại ở đây?”

Nước mắt Bạch Hoài An hơi ngưng lại, giọng nói này…

Bình Luận (0)
Comment