Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 76

Chương 76: Người làm chuyện xấu lại đi tố cáo trước

Phương Ly thật sự là không nghĩ tới, mình và người khác ở sau lưng nói xấu người này, lại bị người trong cuộc nghe được, có chút chột dạ cũng có chút chán nản.

Bạch Hoài An làm bộ không nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô ta, cô trực tiếp đi đến bồn rửa tay để rửa tay.

Phương Ly thấy cô không nói gì, cô ta liền không còn kiên nhẫn, trực tiếp chất vấn: “Bạch Hoài An, cô làm sao lại có thể nghe lén người khác nói chuyện như vậy hả?”

Bạch Hoài An vốn không muốn để ý tới cô ta, cô lại càng không phải là nhân dân tệ, không thể khiến người người đều yêu thích. Huống chi, cơ hội lần này đến thật không dễ dàng, rơi vào trên đầu một người mới như cô, cũng khó trách Phương Ly sẽ tức giận.

Nhưng điều mà cô cảm thấy khó chịu là Phương Ly lại có thể nói cô những lời như thế, bêu rêu cô khắp nơi bằng những lời lẽ ghê tởm.

Cô vốn là còn giữ lại được chút bình tĩnh, nhưng nghe cô ta làm chuyện xấu mà còn đi tố cáo trước, cô trực tiếp bùng nổ.

“Tôi nghe lén? Phương Ly, cô nói ra lời này mà không cảm thấy chột dạ sao? Tới trước tới sau, cô chẳng lẽ không biết sao? Tôi cũng không nghĩ tới, tôi chẳng qua là đi một chuyến đến nhà vệ sinh, lại có thể nghe thấy những lời nói xấu tôi của cô”

Bạch Hoài An ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Phương Ly, nếu không phải tôi không để ý đến những lời nói của cô, dựa vào cô ác ý bôi nhọ danh dự tôi, tôi có thể đi tố cáo cô, cô có tin không?”

Phương Ly nghe lời này, cổ họng khô khốc, hồi lâu nói không ra lời, vô cùng chột dạ, nhưng cô ta cũng không nghĩ tới sẽ lộ ra vẻ khiếp sợ trước mặt Bạch Hoài An, cô ta cố gắng lên tiếng biện bạch cho mình.

“Ngày hôm qua cô bị xe cảnh sát mang đi, chẳng lẽ không phải là thật? Tôi nói sai cái gì sao? Cô có bản lĩnh, cô ngay trước mặt của mọi người thử nói một chút, tại sao cô phải bị xe cảnh sát mang đi? Những lời tôi nói chẳng qua là suy đoán của mình, hơn nữa tôi không cảm thấy có gì không hợp lý”.

Bạch Hoài An nghe thấy những lời lý sự như điếc không sợ súng của cô ta, cô không nhịn được bật cười, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

“Phương Ly, nếu như theo lời cô nói, quả thật miệng cô vô cùng thối nha, tôi cũng nghi ngờ cô trước bữa ăn…”

Lời của cô còn chưa nói hết, thì thấy trên mặt Phương Ly tất cả đều là tức giận, nhìn cô ta vung tay một cái cô nói tiếp: “Cô đừng nóng giận, tôi đây chẳng qua chỉ là suy đoán thôi, không cảm thấy có gì không hợp lý. Phương pháp suy đoán kiểu này đều là học được từ cô đấy, cô tức giận cái gì?”

Bạch Hoài An biểu tình vô tội, Phương Ly không nghĩ tới nhìn cô có vẻ yếu ớt, vậy mà sẽ ngay đứng trước mặt cô ta nói những lời như vậy.

Cô ta tức giận đến cả người run rẩy: “Bạch Hoài An, cô chẳng qua chỉ là một người mới, cô đắc ý cái gì? Lại còn dám nói với tôi những lời như vậy”

“Người mới thì thế nào?”

Sắc mặt Bạch Hoài An lãnh đạm, liếc cô ta một cái: “Tôi là người mới, nhưng chức vị thì ngang hàng với cô đấy, cô dựa vào cái gì mà cảm thấy, cô so với tôi thì làm việc lâu hơn là có thể làm người bề trên. Phương Ly, lúc tôi tiến vào công ty, tổng giám đốc Trần đã nói qua, bộ phận thiết kế không dựa vào lý lịch, mà dựa vào là năng lực”.

“Chờ thời điểm cô chân chính sử dụng tác phẩm của mình hoàn toàn nghiền ép tôi, rồi ở trước mặt tôi ra oai phủ đầu, khi đó tôi mới có thể đối với cô là tâm phục khẩu phục. Tôi muốn đi hoàn thành tiếp tục công việc, thử cho không bồi cô được. Đúng rồi, cô tốt nhất là chà răng rồi hãy trở lại, nếu không tôi sợ khi cô nói chuyện với người khác. Ừm… sẽ không tốt.”

Phương Ly nghe những lời này, cô ta tức giận đến mức đem cây son trong tay bóp gãy.

Bạch Hoài An nói xong, cũng không thèm nhìn cô ta một cái, chuẩn bị rời đi.

“Cô đứng lại.” Phương Ly chợt gọi cô lại.

Bạch Hoài An nghiêng đầu: “Còn có chuyện gì?”

Phương Ly nhíu mày một cái, gắt gao cắn môi dưới, hồi lâu mới nói: “Cô và tổng giám đốc Trần có quan hệ như thế nào? Anh ấy từ lúc rời khỏi bộ phận thiết kế, đã ở bên tai cô thì thầm nói với cô chuyện gì hả ?”

Cô ta đã sớm muốn hỏi những chuyện này, nhất là muốn biết Trần Thanh Minh nói cái gì, tại sao sau khi nói câu nói kia thì biểu cảm của hai đều lạ lùng như vậy.

Bạch Hoài An vẻ mặt vô cùng phấn khích.

Bạch Hoài An nhíu chặt đôi mày lại, biểu tình hết sức nghiêm túc nói với cô ta: “Dù cho cô có tin tôi hay không, thì tôi và tổng giám đốc Trần không khác biết lắm chỉ mối quan hệ có chút đặc biệt. Việc anh ta nói cho tôi biết cái gì, đều là chuyện riêng của chúng tôi, tôi không có nghĩa vụ nói cho cô biết.”

Cô nói xong liền rời đi.

Phương Ly đứng ở trước gương, đợi rất lâu, trong lòng bắt đầu vô cùng khó chịu.

Chẳng lẽ tổng giám đốc Trần hứa hẹn với cô ta cái gì rồi, ví dụ như nếu như Bạch Hoài An đạt được hạng nhất, anh ta sẽ đáp ứng ở chung một chỗ với Bạch Hoài An?

Lời giải thích mà Bạch Hoài An vừa nói với cô ta xong, cũng đã sớm bị cô ta quên mất. Vừa có cái ý nghĩ này, ánh mắt Phương Ly liền nổi lên vẻ u ám.

Trước khi Bạch Hoài An tới đây, toàn bộ bộ phận thiết kế, cô ta là người xinh đẹp nhất. Bây giờ cô tới, mặc dù Phương Ly không thích cô, nhưng mà cô ta cũng phải thừa nhận rằng, dáng vẻ thiếu nữ của cô vô cùng ưa nhìn.

Có cô ở đây thì tổng giám đốc Trần làm sao có thể sẽ đem ánh mắt đặt ở trên người cô ta được.

Phương Ly càng nghĩ càng hận, chau mày, cô ta phải nghĩ ra biện pháp giải quyết Bạch Hoài An, cái mối họa này mới được.

Bạch Hoài An trở lại bàn làm việc của mình, trải qua chuyện của Phương Ly lần này, đầu óc cô thanh tỉnh rất nhiều, cũng càng ngày càng kiên định.

Thi đấu lần này nhất định phải đem hết toàn lực để lấy được hạng nhất.

Cô tự tin mình không thể kém hơn so với người khác, nhưng không công bố hàng loạt tác phẩm ra ngoài. Không có danh tiếng, cô và người khác vĩnh viễn cách xa, kém người khác một bậc, ai cũng có thể khi dễ, đều có thể đạp có một cước.

Bạch Hoài An mím môi, Trần Thanh Minh trước khi đi ở bên tai cô có nói, cô đều một mực gắt gao ghi nhớ trong lòng.

Anh ta nói, thi đấu lần này, An thị cũng cử người đến tham gia.

Những năm gần đây “Khinh Hà” của An thị mặc dù danh tiếng rất lớn, vang xa, An thở sản xuất quần áo cũng độc bá thị trường. Nhưng bọn họ cũng không phải là bởi vì thiết kế ra nhiều, mà là bởi vì An thị gạt bỏ những xí nghiệp khác, khai thác khắp nơi, dùng thủ đoạn bất chính.

Mấy năm này, An thị kinh doanh càng ngày càng kém, Bạch Hoài An đi qua thành phố An Lạc, tới các cửa hàng “Khinh Hà”, bên trong nhân viên cửa hàng đều là người mắt cao hơn đầu, hơn nữa quần áo kiểu cơ bản đều giống nhau, làm vụt mất rất nhiều khách hàng.

Nhưng điểm này lại không được An thị coi trọng, để ý tới, bọn họ không theo cơ bản là cần những thiết kế có tính sáng tạo, cập nhật những cái mới, mà bọn họ là sử dụng quảng cáo một cách vồ vập, gia tăng tuyên truyền.

Tin tức về cuộc thi đấu lần này vừa nổ ra, An thị đã rục rịch, hy vọng có thể mượn lần thi đấu này, làm cho An thị hưởng càng nhiều danh tiếng hơn, cho nên bọn họ hết sức coi trọng.

Trần Thanh Minh lần này cố ý nhắc nhở cô, để cho cô gợi lên gấp đôi tinh thần thi đấu, đối phó với An thị.

Thủ đoạn của bọn họ luôn nhiều vô số kể, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn.

Lúc Bạch Hoài An bắt đầu làm việc, Phương Ly cũng trở về bàn làm việc của mình, nhìn bóng dáng nghiêm túc của Bạch Hoài An, ánh mắt cô ta quỷ dị lại xen lẫn phức tạp.

Mãi cho đến khi tan ca, Bạch Hoài An đã tìm ra rất nhiều tài liệu, đem những linh cảm sáng tác tạm thời mà mình vừa nghĩ tới ghi lại toàn bộ.

Cô thở phào, ngẩng đầu một cái, phát hiện những đồng nghiệp bên cạnh đều đã tan ca, bên ngoài trời đã tối rồi.

Cô nhìn bầu trời đêm tối bên ngoài, nghe âm thanh của xe cội, còn có tiếng người, thở một cái thật dài.

Bạch Hoài An rất không thích đêm tối, thời gian cô bị mù, suốt ba năm, cô chỉ có thể nhìn thấy một màu đen trải dài vô tận, trừ cái này ra thì không còn có gì cả.

Sau khi cô gả cho Hoắc Tùng Quân, anh bận rộn công việc, thường xuyên làm thêm giờ, cô luôn là một người ở nhà chờ đợi, cái gì cũng không nhìn thấy. Phòng có cách âm hiệu quả tốt, trừ mình phát ra động tĩnh, chung quanh cô một âm thanh gì cũng không có.

Luôn làm cho cô có cảm giác, trên thế giới này chỉ còn lại mỗi một mình mình.

Cái loại trống vắng và tịch mịch ấy, thời gian ngắn thì còn không cảm thấy như thế nào, nhưng về lâu dài liền sẽ cho người khác cảm thấy hết sức đáng sợ.

Nếu như không phải bởi vì mẹ và Hoắc Tùng Quân vẫn còn ở đó, cô nhất định sẽ nghĩ quẩn, trực tiếp kết thúc sinh mạng của mình rồi.

Bây giờ khôi phục lại thị giác, có thể nhìn thấy được, nhưng lúc ban đầu cho cô hy vọng mọi người đều không thấy, hay là chỉ còn lại mỗi cô.

Một cảm giác trống vắng trong lòng Bạch Hoài An đã lâu không xuất hiện bây giờ lại nhảy ra, còn không đợi chính nó lên men, thì điện thoại di động trong túi cô đã rung lên.

Ngừng lại những hồi tưởng, là Sở Minh Nguyệt gọi điện thoại tới.

Bạch Hoài An mới vừa bắt máy, ở phía bên kia liền truyền tới giọng nói của Sở Minh Nguyệt: “Hoài An, đang ở lại làm thêm giờ sao?”

“Ừ, làm xong rồi, bây giờ tớ lập tức trở về nhà”

Sở Minh Nguyệt đáp một tiếng, thanh âm dịu dàng, mang chút nũng nịu: “Hôm nay tớ đã vẽ một ngày, mua giúp tớ chút đồ ăn đi, thật là đói bụng. Tớ muốn chúng ta tới quãng trường tiểu khu kế bên, còn có cơm đùi gà, để nhiều cải xanh. Đúng rồi, cậu giúp tớ mua mấy cây kem nữa nha. Yêu cậu, âu yêu yêu”

Một loạt âm thanh, trực tiếp đem những buồn tẻ còn sót lại trong lòng Bạch Hoài An toàn bộ xua tan hết, không còn một mống.

Trong lòng Bạch Hoài An vừa không biết làm sao lại ấm áp, cả trái tim cũng nghe theo lời cô: “Được được được, cái gì cũng sẽ mang đến cho cậu. Nhưng bây giờ thời tiết còn lạnh, ăn lạnh dường như không tốt lắm. Kem thì mang cũng được, tớ mang cho cậu một hộp thật lớn luôn”

Cô bây giờ không phải chỉ có một mình, cô còn có bạn bè, còn có bác sĩ Lâm, còn có rất nhiều quan tâm cô, à còn có… Hoắc Tùng Quân.

Sở Minh Nguyệt vui vẻ đáp ứng.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Hoài An sắp xếp lại mọi thứ, chuẩn bị về nhà, cô không kịp chờ đợi mà muốn gặp Sở Minh Nguyệt, muốn cùng cô ấy ở chung một chỗ.

Mới vừa thu thập xong mọi thứ, lại nhận được điện thoại, cô tiện tay liền nhận, đối diện truyền tới giọng nói của Hoắc Tùng Quân.

“Hoài An, tan làm chưa? Anh đang đứng ở dưới công ty của em, hôm nay anh đưa em về nhà”

Bình Luận (0)
Comment