Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 1241

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

---

Nghe lời nói này, trong lòng Diệp Oản Oản nhất thời có cân nhắc, Tư Dạ Hàn…nhất định liền ở chỗ này!! Anh ta đi Độc Lập Châu!

"Chúng tôi là bằng hữu Hoa quốc của cậu ta..." Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên nói chen vào.

"Cái gì... Hoa quốc?" Giọng nữ kinh ngạc, không cho Diệp Oản Oản thời gian phản ứng, trong nháy mắt cúp điện thoại.

"Hoa quốc thì thế nào? Có ý gì?" Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức.

Đừng nói là Nhiếp Vô Danh, chính Diệp Oản Oản trong lòng cũng kinh ngạc, đối phương đối với Hoa quốc, dường như cực kỳ bài xích...

...

Diệp Oản Oản cũng không nói nhiều, mà lại tiếp tục gọi một cuộc điện thoại.

"Tút…tút… tút…"

Lần này, từ trong điện thoại truyền tới âm thanh máy bận.

Mà chỉ trong chốc lát sau, Diệp Oản Oản tiếp tục thử cố gắng liên lạc, không ngừng gọi cho số điện thoại kia.

Nhưng mà, cuối cùng lại kết thúc bằng tiếng “thuê bao quý khách vừa gọi…” để chấm dứt.

"Hoa quốc cùng bọn họ có thâm cừu đại hận gì...??" Thần Hư đạo nhân mặt đầy kinh ngạc.

"Đừng gọi nữa, đối phương hiển nhiên không muốn kết nối với điện thoại của Hoa quốc! Dù cô có gọi cháy pin điện thoại của tôi, gọi cho tới khi máy thành phế liệu, phỏng chừng cũng không gọi được." Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói.

Đối với chuyện này, thần sắc Diệp Oản Oản rất là bất đắc dĩ. Đúng như Nhiếp Vô Danh nói, điện thoại đã tắt máy, tiếp tục gọi nữa, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Chủ yếu nhất là, đối phương dường như cũng không nguyện ý kết nối với điện thoại từ Hoa quốc. Về phần nguyên nhân cụ thể, Diệp Oản Oản cũng không rõ ràng.

"Cảm ơn."

Diệp Oản Oản đem điện thoại di động trả lại cho Nhiếp Vô Danh.

Diệp Oản Oản cũng không hiểu được, đây rốt cuộc là ý của Tư Dạ Hàn, hay là do Tư Dạ Hàn trước mắt thân bất do kỷ, bị một thế lực nào đó uy hiếp.

"Có thể nhờ anh một chuyện hay không...?" Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản hướng về Nhiếp Vô Danh hỏi.

"Chuyện gì?" Nhiếp Vô Danh nói.

"Tôi muốn, sau khi anh trở về, giúp tôi điều tra tin tức của bạn tôi! Anh ấy bây giờ cũng có thể ở tại Độc Lập Châu..." Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, sau khi đem tâm tình thu liễm, lại đem ngọn nguồn việc Tư Dạ Hàn mất tích báo cho Nhiếp Vô Danh. 

Sau khi nghe xong, Nhiếp Vô Danh lâm vào trầm tư, chậm rãi mở miệng nói: "Muốn ở Độc Lập Châu tìm người, chuyện này không khác nào mò kim đáy biển. Bất quá cô yên tâm, chờ sau khi chúng tôi trở về, sẽ thử điều tra địa chỉ của điện thoại này. Nếu như có thể tra ra được, liền trực tiếp đến cửa hỏi rõ ràng. Nếu như không tra được, chúng tôi cũng sẽ nghĩ cách điều tra tin tức bằng hữu của cô... Nếu như vẫn là không tra được, tôi thấy cô liền trực tiếp tái giá, liền như vậy đi!"

Diệp Oản Oản vốn đang rất cảm kích, nghe được một câu cuối cùng, lúc này trợn mắt nhìn Nhiếp Vô Danh lườm một phát. Cái tên này, có thể nói được tiếng người hay không?

...

Sau khi rời khỏi tiệm ăn, Diệp Oản Oản xem thời gian cũng không sai biệt lắm, liền lập tức chạy tới sân vận động nơi Hàn Thiên Vũ tổ chức buổi nhạc hội.

Buổi biểu diễn của Hàn Thiên Vũ, cũng đã tuyên truyền được một đoạn thời gian.

Nghệ sĩ tổ chức một buổi biểu diễn cũng không tính là chuyện ly kỳ gì, huống chi Hàn Thiên Vũ vốn xuất thân chính là ca sĩ. Anh là loại hình nghệ sĩ toàn năng kết hợp đủ các loại hình: ca hát, nhảy múa và đóng phim.

Không quá thời gian vài ngày, toàn bộ vé vào cửa của buổi nhạc hội đã bị cướp đoạt hết sạch. Nguyên nhân chính là như thế, bên Ban Tổ chức mới phải điều thêm vài đội an ninh đến để bảo đảm tình hình an ninh trật tự của nhạc hội.

Trên đường lái xe đi đến sân vận động, tâm tư của Diệp Oản Oản cũng không cách nào bình ổn lại. Trong đầu đều là những câu hỏi lớn về bí ẩn Tư Dạ Hàn mất tích cùng với thân thế của mình.

Từ trong tin tức lấy được từ cặp văn kiện trong thư phòng của Tư Dạ Hàn, có thể xác nhận một chuyện, Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản chân chính cũng không hề quen biết nhau. Sở dĩ Tư Dạ Hàn cuối cùng lại chọn lựa ký ức của Diệp Oản Oản, lại cũng chỉ bởi vì nàng ta tương đối phù hợp với chính mình, chỉ như vậy mà thôi…
Bình Luận (0)
Comment