Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 1291

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

---

"Cô đó, chính là tự do phóng khoáng, một chuyện ngoài ý muốn, để cho chúng tôi lo lắng nhiều năm như vậy. Lũ nhóc Thất Tinh và Bắc Đẩu kia, mỗi ngày đều nhớ cô, ban đầu quyết đem Độc Lập Châu đào sâu ba thước cũng phải tìm được cô. Cô ngay cả một cú điện thoại cũng không thèm gọi trở lại, thật nhẫn tâm!" Cô gái tuy nói như thế, nhưng trong hai tròng mắt lại tràn đầy vẻ ôn nhu.

Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, ánh mắt của cô nàng lại vô tình hay cố ý rơi vào trước ngực Diệp Oản Oản, khóe miệng khẽ nhếch nói: "Cô mấy năm nay, thay đổi thật đúng là quá lớn, nếu như không phải là nghe Thất Tinh bọn họ nói cô trở lại, tôi khẳng định là không nhận ra cô."

Nói xong không đợi Diệp Oản Oản nói chuyện, lại vô cùng kích động, một tay đem Diệp Oản Oản ôm lấy, lại là một trận nhào nặn cọ dụi.

Diệp Oản Oản bị ôn hương nhuyễn ngọc ôm lấy, khóe miệng không dễ gì phát hiện mà kéo ra.

Chuyện này... Có phải là quá nhiệt tình một chút rồi hay không?

Chẳng lẽ là đang chơi trò mỹ nhân kế với nàng?

Diệp Oản Oản cũng không hề chú ý tới, ánh mắt của nữ nhân vô tình hay cố ý rơi vào nơi cổ áo bị cọ loạn xốc xếch lên của Diệp Oản Oản.

Sau khi nhìn thấy vết bớt bẩm sinh hình trăng lưỡi liềm như ẩn như hiện kia xong, trong mắt cô nàng rõ ràng hiện ra vẻ kinh ngạc cùng vẻ vui mừng.

Trên khuôn mặt Diệp Oản Oản treo một nụ cười lãnh đạm, nhìn như là rất thân thiết, chỉ bất quá, trong lòng cũng hiểu rõ, nữ nhân này, chỉ sợ cũng là đến để xò xét mình.

"Tốt rồi, tôi có chút mệt mỏi, cô đi xuống trước đi!" Diệp Oản Oản nhàn nhạt mở miệng.

"Tốt rồi, thật là tốt, Tiểu Phong, vậy cô nghỉ ngơi trước đi!" Cô gái mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi.

Bên ngoài phòng hội nghị, Thất Tinh nghiêng đầu dựa vào tường, nhắm mắt trầm tư.

"Thất Tinh!"

Rất nhanh, cô gái từ trong phòng họp đi ra, nhìn về phía Thất Tinh.

"Thu Thủy, thế nào?" Thất Tinh nhàn nhạt mở miệng, mắt vẫn nhắm lại không hề mở ra.

"Cô gái kia chính là Tiểu Phong!" Nữ nhân nói.

Nghe được lời này, một đôi con ngươi như ánh sao lấp lánh của Thất Tinh, bỗng nhiên mở ra.

"Phải không?" Trong mắt của Thất Tinh, cuối cùng hiện ra một vẻ chấn động.

Thu Thủy và Minh chủ có quan hệ cực tốt, mà Thu Thủy cũng là một trong những nữ nhân thấy qua được vết bớt bẩm sinh của Minh chủ. Chỉ tiếc, mấy vị khác, mấy năm nay, hoặc là chết trận, hoặc là bị thế lực địa phương giam cầm đến nay…

"Là sự thật!" Cô gái gật đầu, ngữ khí kiên định.

"Được rồi, Thu Thủy tỷ, tôi biết rồi!" Không cho cô gái cơ hội mở miệng, Thất Tinh trong nháy mắt đi vào trong phòng hội nghị, cũng nặng nề đóng cửa lại.

...

Bên trong đại sảnh.

Nhìn cô gái đang ngồi ở chỗ đó, trong mắt Thất Tinh, lại như cũ hiện ra vẻ nghi hoặc.

"Phong tỷ, nhiều năm như vậy, tỷ rốt cuộc đi đâu?" Ánh mắt của Thất Tinh rơi vào trên người Diệp Oản Oản, lãnh đạm thờ ơ lên tiếng. 

Diệp Oản Oản: "..."

Lại đến, lại đến! Không xong rồi!

Tôi con mịa nó rốt cuộc phải nói như thế nào, Tóc Húi Cua ca, cô thật sự là đi đến đâu rồi?

"Tôi đi nơi nào, còn cần phải báo cáo một tiếng với cậu sao?" Diệp Oản Oản tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon.

"Phong tỷ đi nơi nào, tự nhiên là không cần phải báo cáo với đệ!" Thất Tinh đi tới trước người Diệp Oản Oản, thuận thế cũng ngồi ở trên ghế sa lon.

Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Thất Tinh lại nói: "Lần này, nếu như tỷ lại ra đi không từ giã, Không Sợ Minh coi như đào sâu ba thước, cũng sẽ tìm ra tỷ! Trừ phi, tỷ rời khỏi Độc Lập Châu."

Lời này của Thất Tinh vừa nói ra, Diệp Oản Oản sắc mặt lạnh lẽo, nhưng trong lòng thì có nỗi khổ khó nói.

Cái tên Thất Tinh này, là con mịa nó đem nàng ép vào tuyệt lộ mà!

Với thế lực của Không Sợ Minh tại Độc Lập Châu mà nói, nếu muốn tìm một người, còn không dễ dàng sao?

Đến lúc đó, coi như mình chạy rồi, chỉ sợ cũng sẽ bị Không Sợ Minh tìm cho ra...

Rời khỏi Độc Lập Châu? Bây giờ, nàng một là không có tiền, hai là không có giấy thông hành hay là thẻ căn cước, nàng rời đi cái rắm á! Thật đúng là muốn để cho nàng xuống biển bơi trở về?
Bình Luận (0)
Comment