Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 14

“Thay áo cho anh xong là tôi có thể đi rồi đúng không?”.

Mặc Trì Úy không trả lời, đôi mắt hẹp dài thờ ơ nhìn đôi môi mỏng xinh đẹp đang cười mỉm kia. Ánh đèn êm dịu hắt lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, trông vừa yêu nghiệt vừa nguy hiểm.

Đường Tâm Nhan e dè, cảm thấy mình như đang ‘Bảo hổ lột da[1]’, nếu cô không làm theo lời hắn nói, e là sẽ bị ăn sạch đến nỗi không còn mảnh xương vụn nào.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Đường Tâm Nhan lấy hết can đảm giơ đôi tay trắng ngần mảnh khảnh lên giúp hắn cởi áo vest, rồi lại cởi tiếp chiếc áo sơ mi dính vết rượu vang. Nhìn cơ ngực rắn chắc của hắn dần lộ ra, Tâm Nhan vội quay đầu, mái tóc buông dài đã che đi vành tai đang dần ửng đỏ của cô. Đây là lần đầu tiên cô giúp đàn ông làm việc này, hơn nữa đó lại còn là một người xa lạ mới gặp lần đầu.

Không dám nhìn thẳng vào ngực hắn, đôi tay nhỏ của cô tiếp tục hạ xuống dưới giúp hắn cởi nút áo, đầu ngón tay vô tình chạm phải những đường nét cơ bắp của hắn, cảm giác vừa rắn chắc vừa đàn hồi, đôi lông mi cong dày của cô run rẩy, khóe mắt liếc nhìn chiếc cằm hoàn hảo của hắn, đúng lúc nhìn thấy hắn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

Cô không hề bỏ lỡ bất kỳ sự nghiền ngẫm vụt thoáng qua nào trong đôi mắt hắn. Chắc hắn sẽ không nghĩ cô cố ý đâu đúng không?

Đường Tâm Nhan mím môi, lười giải thích, bởi dù sao sau khi thay xong áo cho hắn ta, hai người sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.

Khoảng cách giữa cô và hắn đang rất gần, mùi hương nước hoa nhàn nhạt dễ chịu trên người cô phảng phất ở trước mũi hắn.

Mặc Trì Úy kín đáo liếc nhìn cô gái nhỏ bé ở trước mặt, khuôn mặt tròn nhỏ cỡ một bàn tay, trang điểm rất tinh tế, đậm nhạt vừa phải khiến cho nhan sắc vốn đã như tranh nay càng thêm rạng ngời, dưới hàng mi dày rậm là đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ mím nhẹ như muốn trêu lòng người.

Cô vừa toát lên vẻ đơn thuần của một thiếu nữ vừa có sự nhu mì của người con gái trưởng thành, hai khí chất đó hòa quyện lại với nhau hết sức hoàn hảo.

Mặc Trì Úy nhớ lại cảnh cô cởi bỏ hết quần áo trên người, dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng khi nằm dưới hắn, yết hầu Mặc Trì Úy khẽ động.

Đường Tâm Nhan cởi chiếc áo sơ mi dính bẩn khỏi người Mặc Trì Úy, cầm chiếc áo mới đang định mặc lên người cho hắn, thì bất ngờ eo cô bị ôm chặt lấy, còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy mạnh xuống ghế sô pha.

Ngay sau đó, thân hình cao lớn của người đàn ông kia đè lên cô. Cô hốt hoảng kêu thành tiếng. Khuôn mặt hắn áp sát cô, hơi thở nóng bỏng phả ra khiến người cô bất giác nóng lên. Hai tay cô giữ lấy bờ vai rộng lớn của hắn, dùng sức đẩy mạnh, “Anh làm gì đấy hả? Thả tôi ra!”

Hai người kề sát nhau đến nỗi Đường Tâm Nhan có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi rất đáng sợ ở nơi nào đó trên người đàn ông. Cô không ngờ hắn ta có vẻ kiêu ngạo, đạo mạo là thế nhưng lại làm vậy với cô…

Mặc Trì Úy nheo đôi mắt dài hẹp đen như mực, khóe miệng cong lên đầy thích thú nói: “Lạt mềm buộc chặt à?”

Lạt mềm buộc chặt cái con khỉ! Đây là lần đầu tiên cô gặp hắn ta mà, sao lại phải tỏ ra ‘lạt mềm buộc chặt’ với hắn ta chứ? Đường Tâm Nhan trước giờ không phải loại dễ bắt nạt, cả tối nay đều nhẫn nhịn, nhưng thực sự nhịn không nổi nữa rồi.

Cô há miệng, hung hăn hướng đến cổ hắn mà cắn. Giây phút cắn được hắn, cô quên luôn cả sợ hãi, chỉ muốn phát tiết sự bất mãn trong lòng mình. Môi cô cảm nhận được vị máu tanh nhàn nhạt.

Người đàn ông bị cô cắn không hề lên tiếng, cũng không động đậy, cứ vậy mà chịu đựng cô.

Cắn xong, Đường Tâm Nhan lau vết máu tươi ở miệng, đắc ý nhìn gương mặt không cảm xúc của hắn nói: “Ai thèm lạt mềm buộc chặt cái loại công tử đào hoa như anh chứ? Anh đã cảm nhận được sự phản kháng của tôi chưa?”

[1] Bảo hổ lột da (与虎谋皮) – Dữ hổ mưu bì: Câu thành ngữ này ý chỉ lâm vào bước đường cùng, uổng phí tâm can thương lượn mà không đem lại kết quả gì.
Bình Luận (0)
Comment